Beta – reader: Tử Điệp
“Công tử, chúng ta…” Phượng Tử vừa lên tiếng vừa cởi bỏ vạt áo, Quý Phong liền đưa tay ngăn lại.
“Ngồi yên là được rồi.” Quý Phong nhìn người trước mắt, người này võ công không thấp, ít nhất cũng cao hơn Sở Sở Tử Phàm, một người như vậy, muốn rời khỏi nơi này quả thực không khó, nếu vậy, mục đích của hắn là cái gì?
Tuy Quý Phong có chút suy nghĩ, thế nhưng, hắn cũng không mấy quan tâm đến mục đích người kia, sở dĩ hắn chọn Phượng Tử, là vì hắn nhìn ra được cái người tên Ca Tẫn kia, cũng không phải phù phiếm như bề ngoài thể hiện, vẽ thanh minh trong mắt hắn, Quý Phong lại thấy có chút quen thuộc, loại ánh mắt này hắn đã từng gặp qua, cũng như ánh mắt sư phụ hắn siêu phàm thoát tục.
Sư phụ Quý Phong cũng không dạy hắn nhiều lắm, cái người nam tử tên Lý Lăng ấy, tiêu dao nửa đời, không màng thế tục, y không hiểu phồn hoa sự tẫn, cũng không hay nước chảy vô tình.
Người đó, trên danh nghĩa là sư phụ Quý Phong, nhưng nhiều năm như thế số lần Quý Phong gặp được cũng chỉ hơn mười lần, thế nhưng ánh mắt đó, ngay cả khi chết rồi, Quý Phong vẫn có thể nhận ra, rực rỡ như vậy, trong suốt như vậy, tựa như dòng nước suối ẩn sâu trong rừng trúc, hoàn toàn không nhiễm trọc khí thế gian, năm ấy tuổi y cũng chỉ tương đương Viêm Kỳ.
Lần cuối cùng Quý Phong gặp y đã là ba năm trước, sau lần đấy, y giống như bốc hơi khỏi thế gian này, không còn tin tức, thái sư phụ, sư thúc, sư bá đều đi tìm y, mãi cho đến một năm trước mới cam lòng bỏ cuộc.
Thế nhưng Quý Phong lại chưa từng tìm kiếm, vì hắn biết, sư phụ hắn không phải một người thường, hắn nhất định còn sống, sống thật tốt, bởi sư phụ hắn từng nói, một người muốn đến được thế gian này đã là không dễ, mặc kệ có xuất sắc hay không, đều phải sống cho thật tốt.
Quý Phong nhớ rõ câu đấy của Lý Lăng, hắn tin lời nói ấy nhất định có một ý nghĩa riêng, ánh mắt Ca Tẫn cũng có chín phần giống như sư phụ, điều này Quý Phong có thể khẳng định, Ca Tẫn cùng sư phụ nhất định có một quan hệ nào đó không muốn người khác biết.
Cho nên, Quý Phong tuyệt đối yên tâm đem Sở Sở Tử Phàm giao cho hắn, vừa không sợ Ca Tẫn bị Sở Sở Tử Phàm độc chết, cũng không lo Sở Sở Tử Phàm thật sự làm ra loại chuyện gì, thế nhưng Phượng Tử trước mặt lại có chút khó giải quyết.
Phượng Tử này hắn nhất định đã từng gặp qua, loại cảm giác quen thuộc ấy, hắn nhất định không nhìn nhầm, bất quá còn chưa thể xác định thân phận của y nên cứ giả như không biết là tốt nhất.
“Công tử, người ghét bỏ ta không đẹp bằng Ca Tẫn hay sao?” Phượng Tử hai mắt đẫm lệ, khiến người thương xót.
“Không phải.”
“Vậy tại sao người không cần ta? Hay là công tử thật đã có người trong lòng?” Phượng Tử nghiêng người dựa vào lòng Quý Phong, Quý Phong không nói, cũng không đẩy y ra.
“Quả nhiên đã có người trong lòng, để Phượng Tử đoán xem có phải đó là vị công tử mặc tử y khi nãy hay không?”
“Đúng.” Lại dừng một chút, “Ngươi thực thông minh.”
“Không phải Phượng Tử thông minh, người sáng suốt đều nhìn ra được, ngươi đối với mọi người đều lạnh lùng như thế, chỉ khi nhìn y, trong mắt mới lộ ra một chút ôn nhu sủng nịch, nếu như thế mà vẫn đoán không ra, e rằng chỉ có kẻ mù!” Phượng Tử rót một chén nước, thả vào đấy một ít trà, lá trà khô héo chỉ chốc lát đã nở rộ ra.
Quý Phong hơi nhướn mày, cũng không thể hiện điều gì, từ khi nào hắn lại kinh địch đến mức để người khác nhìn thấu tâm tư? Hay là bản thân biểu lộ tự nhiên như thế, toàn bộ đều là thực tâm, đều do hắn yêu một người là Sở Sở Tử Phàm?
“Chẳng qua ta thấy hình như vị công tử kia đối với ngươi cũng không giống lắm?” Phượng Tử đem chén trà trong tay đưa đến bên miệng Quý Phong, độ ấm vừa phải, hắn một hơi uống cạn.
“Rồi sẽ có ngày y hiểu rõ.”
“Y tốt lắm sao? Tốt hơn ta sao?” Tinh quang trong mắt Phượng Tử chợt lóe.
“Y không tốt, tùy hứng, ích kỷ, ngoan độc, hay tự cho là đúng, có thể nói không tốt chút nào.” Quý Phong đem từng khuyết điểm Sở Sở Tử Phàm chầm chậm nói ra.
“Ngươi cũng biết y nhiều khuyết điểm như vậy, cho nên…?”
“Cho nên, ta yêu y, muốn ở bên cạnh y, bảo hộ y, thói xấu của y không phải ai cũng chịu được, ta nguyện ý nhận lấy tất cả, bất kể là tốt hay xấu, hắn vẫn là người Quý Phong ta yêu mến.”
“Quý Phong, Quý Phong, kỳ tài thiên hạ, anh hùng cái thế thì đã sao? Cuối cùng cũng bị lưới tình giam lại, muốn thoát không xong? Không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay, nếm tư vị bị người cô phụ?”
“Phiêu Tuyết?!” Ngữ khí Quý Phong tuy là nghi vấn, nhưng hắn đã muốn xác định Phượng Tử trước mắt, chính là Phiêu Tuyết, người mà năm đó hắn nghĩ đã bị lửa thiêu chết tại Lục Dã sơn trang.
Phiêu Tuyết, từng là đứa nhỏ đơn thuần như tuyết, từng là tiểu Tuyết gọi hắn một tiếng ca ca, từng là người quan trọng nhất, khi đó vì nghĩ rằng y đã chết, hắn ngây người khổ sở suốt ba tháng liền, thế nhưng y vẫn sống, nhưng đã không còn là thiếu niên trong sáng ngày nào, y như vậy, chỉ e muốn quay đầu cũng không còn kịp nữa, bộ dáng người trước mắt cùng trước kia sai biệt rất lớn, tính cách cũng trở nên âm ngoan, đã không còn là đứa nhỏ suốt ngày quấn quýt lấy mình, y trưởng thành, trưởng thành thành một dạng… hắn chưa từng quen biết.
Nếu như thế, Quý Phong thật mong trước đây y có thể thật sự chết đi, ít ra vào lúc đấy y vẫn hạnh phúc hơn bây giờ.
Phượng Tử trước mắt đột nhiên cười đến nghiêng ngả, nhưng trong khóe mắt lại toàn là nước mắt: “Quý Phong, thật không ngờ ngươi còn nhớ rõ ta, ta vốn nghĩ ngươi đã quên mất ta rồi, thế nhưng…”
Phượng Tử như điên như dại nói: “Nhớ rõ thì đã sao, ngày đó ngươi phụ ta, nếu không phải do ngươi, ta sao lại lưu lạc đến bước đường này? Trước đây ta vốn không hề hận ngươi, bởi ngay từ đầu là do ta đơn phương tình nguyện, ngươi không tỏ thái độ, chỉ coi ta như đệ đệ, khi đó ta nghĩ, là ngươi vô tâm, vô tình, đối với tất cả đều như nhau, nếu vậy ta còn có thể nhận, thế nhưng, ngươi có, tất cả ngươi đều có, nhưng người kia lại không phải là ta…”
“Ngươi nếu đã xem thường tình yêu của ta, cô phụ ta, vậy sao còn phải làm những chuyện như thế này, viết bức thư này cho ta, nếu không phải vì chờ ngươi, cuộc sống của ta đến mức này sao, cho dù không tốt đẹp, ít ra cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, không như bây giờ…”
Phượng Tử càng nói, Quý Phong lại càng mờ mịt, mình từng viết thư cho y sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến mức phải lưu lạc phong trần? Chuyện năm đó, xem ra không hề đơn giản.
“Ta biết võ công ngươi vẫn còn, tại sao không bỏ chạy?”
“Chạy? Chạy để làm gì? Thân thể này vốn đã bị nhiều người chà đạp, ta sống nơi nào không như thế, Quý Phong, không có ngươi, ta có thể như thế này sao, đáng hận ta lại không quên được ngươi, rõ ràng nên hận, rõ ràng nên hận….”
……….
Sở Sở Tử Phàm sau khi bị Ca Tẫn dẫn đi, liền tâm thần không yên, vẻ mặt hoảng hốt, động tác cũng không an ổn.
“Nếu nhớ hắn, thì đi tìm đi.” Ca Tẫn nhìn Sở Sở Tử Phàm, cố ý nhắc y.
“Ai nói ta nhớ hắn? Quý Phong chết tiệt, lão sắc quỷ chết tiệt.”
Ca Tẫn đột nhiên sững người một chút, người kia là Quý Phong, là đồ đệ mà đến chết Lý Lăng vẫn không bỏ xuống được đó sao? Liền lặp lại.
“Quý Phong, là võ công đệ nhất thiên hạ Quý Phong đấy sao?” Ngữ khí Ca Tẫn cũng có chút gấp gáp, nếu thật là người nọ, Lý Lăng hắn, thật đã dạy ra một hảo đồ đệ thiên hạ vô song.
Sở Sở Tử Phàm dường như nhận ra mình lỡ miệng, bất qua trên đời này ai không biết Quý Phong?
Dù sao y cũng không có gì phải sợ, liền nói tiếp: “Cái gì mà võ công đệ nhất thiên hạ, rõ ràng là vô sỉ đệ nhất thiên hạ, mặt dày đệ nhất thiên hạ mới đúng.”
“Ha ha, Quý Phong trong miệng ngươi dường như chẳng đáng giá chút nào? Chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn cả hắn?” Ca Tẫn biết Quý Phong này đúng là đồ đệ Lý Lăng, vì không để người trước mặt chú ý, liền dùng ngữ khí bình thản ôn hòa như trước.
“Ta đương nhiên lợi hại hơn hắn.” Ngẫm lại Sở Sở Tử Phàm hắn dù sao cũng đứng đầu một giáo, đương nhiên so với tên kiếm khách lang thang kia lợi hại hơn nhiều rồi.
“Vậy các hạ là?”
“Ta là Sở….” Sở Sở Tử Phàm đột nhiên khựng lại, sao mỗi lần nhắc đến chuyện Quý Phong, bản thân liền mất đi tự chủ, y như bị người đùa giỡn thế này chứ, “Thân phận của ta, không liên quan với ngươi.”
“A, ta thấy ngươi cũng không định làm gì, chi bằng nghe ta kể một câu chuyện cũ?”