Beta – reader: Chuotbong
“Quý Phong, ngươi để hắn bên trong, là muốn ta ngủ ngoài trời thế này à?”
“Chúng ta có thể lên xe ngựa ngủ.” Lúc Quý Phong cho Viêm Kỳ ngủ bên trong, cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi, trên xe ngựa tuy là hơi nhỏ một chút, nhưng chỉ cần không lộn xộn, miễn cưỡng cũng có thể ngủ một giấc, tuy đã ủy khuất Sở Sở Tử Phàm, nhưng hắn nghĩ, bất quá cũng là một đêm mà thôi.
“Nhưng ta không muốn ngủ trong xe ngựa, ta chính là muốn ngủ trong trướng bồng, ngươi phải làm sao đây?” Sở Sở Tử Phàm khiêu khích nhìn Quý Phong, chờ đợi đáp án của hắn.
Bên Viêm Kỳ sư huynh, Quý Phong rất không muốn gọi y dậy, nhìn bộ dạng mệt nhọc của y thực không nhẫn tâm, nhưng mà Quý Phong lại không đành lòng để cho Sở Sở Tử Phàm có oán niệm trong lòng, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể nói: “Nếu ngươi đã không muốn ngủ trên xe ngựa, vậy chúng ta qua bên trướng bồng của A Hữu, để hắn ngủ trên xe ngựa, được không?”
“Không.” Sở Sở Tử Phàm khẽ cắn môi dưới một cái, “Được, Quý Phong, ta trong xe ngựa, nhưng ta tối nay không muốn nhìn thấy ngươi.”
Nói rồi lại từ trong tay rải ra một nắm bột trắng, vừa vặn toàn bộ rơi xuống mặt Quý Phong, “Hừ, đây là bột ngứa đem từ bên Tây Vực qua, Quý Phong, ngươi bất nhân ta bất nghĩa.”
Cảm giác thấy trên mặt thực sự có chút ngứa ngáy, Quý Phong nhìn theo bóng lưng của Sở Sở Tử Phàm một lúc rồi xoay người nhảy xuống sông.
Người trong trướng bồng, nắm chặt đôi tay, một giọt nước mắt thoáng lướt qua trên mặt.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Sở Tử Phàm từ xa trông thấy Quý Phong liền quay mặt đi, hừ lạnh mấy tiếng, chẳng thèm đoái hoài, Quý Phong đi tới nắm lấy tay y cũng bị y vô tình giãy ra.
Quý Phong trong lòng tiếc nuối, ấm áp vất vả lắm mới có được, sao mà ngắn ngủi ngần này? Tính khí này của Sở Sở Tử Phàm, thật đúng là không phải người bình thường nào cũng chịu được, cũng may mà chính tính khí này mới khiến y chỉ thuộc về mình hắn.
Viêm Kỳ từ bên cạnh Quý Phong đi tới, tiến lên vỗ vai hắn một cái, cười nói: “Tính khí của vị giáo chủ này thật đúng là rất lớn.”
Quý Phong gật gật đầu, quả là rất lớn, nếu trên đời này còn có thể tìm được một người nhẫn nhịn được tính khí của Sở Sở Tử Phàm mà nửa câu oán hoán hận cũng không có như hắn, Quý Phong nhất định cũng sẽ rất bội phục người đó.
“Ngươi định một mực đi theo y sao?” Viêm Kỳ định thực hành chính sách hoài nhu(1), dần dần từng bước khiến Quý Phong hiểu rằng hắn và vị Bạch Thủy giáo chủ này tuyệt đối không có khả năng.
“Đúng, ta chính là tính một mực đi theo y.”
“Thực ra ngươi nên hiểu rằng, hiện tại bởi vì ngươi chưa ảnh hưởng đến lợi ích của y, nếu như quay về Bạch Thủy Giáo, ngươi và y còn có thể như hiện tại sao? Bên bọn họ thực sự có chỗ đứng của ngươi sao?”
“Viêm Kỳ sư huynh, Quý Phong ta vốn không phân chia chính tà.” Quý Phong nhìn Viêm Kỳ gằn từng câu từng chữ.
“Ta biết, nếu như quả thật phát sinh tình hình, mâu thuẫn của chúng ta và Bạch Thủy giáo chỉ là chuyện sớm muộn, ngươi biết phải lựa chọn thế nào đây?” Viêm Kỳ đáp, hắn muốn đem sự thật tàn khốc giở ra cho Quý Phong xem thật rõ, xem thật minh bạch.
“Ta không cần biết người khác thế nào, ta chỉ bảo vệ sự an toàn của y.” Quý Phong kiên định nhìn Sở Sở Tử Phàm trên con tuấn mã, y lúc này cũng đang nhìn Quý Phong, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên sự bất mãn.
“Ngươi… ngươi đã quyết định như vậy, không bao giờ hối hận?” Viêm Kỳ nhìn qua hướng Quý Phong, trong mắt y chỉ có Quý Phong, còn trong mắt Quý Phong có trời, có đất, có rất nhiều phong cảnh, duy chỉ không có y.
“Việc này, e rằng là chuyện đúng nhất ta từng làm kiếp này, Viêm Kỳ sư huynh, ta hứa với huynh, ta sẽ không tổn hại đến ai, miễn là bọn họ không tổn hại đến Sở Sở Tử Phàm.”
Trong lòng Viêm Kỳ đầy vị chua xót, chỉ cần không tổn hại đến y, thì ngươi cái gì cũng đáp ứng hay sao? Nhưng trên mặt vẫn ấm áp như gió xuân.
Xa xa Quý Phong nghe tiếng ngựa hí vang, Sở Sở Tử Phàm đã phi ngựa mà đi, một thân ảnh xanh biếc lướt qua bên cạnh Quý Phong, Quý Phong nhấc chân nhảy một cái, cũng đã ngồi lên trên lưng con tuấn mã đang rong chạy.
Trong gió truyền đến thanh âm trầm thấp của Quý Phong: “Viêm Kỳ sư huynh, huynh hãy cưỡi con ngựa màu vàng nâu kia.”
Viêm Kỳ vốn đang cúi thấp đầu, khi ngẩng lên chỉ còn trông thấy một làn khói bụi, bóng lưng hai người kia đi xa, hắn còn chưa kịp nhìn thấy, đã biến mất trên đường chân trời.
Cho tới bây giờ Quý Phong cũng không biết ở đó có một người đứng đợi hắn quay đầu lại, từ thiếu niên một mực đợi tới thanh niên, sau này vẫn sẽ luôn tiếp tục chờ đợi, bao giờ mới là tận cùng?
Sở Sở Tử Phàm và Quý Phong thúc ngựa phi nhanh, bỏ xa cả đám người còn lại, tiếng gió gào thét bên tai, thổi qua mặt, thổi vào trong lòng họ, thổi đi tất cả những gì không vui, thật giống như giữa trời đất này chỉ còn lại hai người, tất cả những gì tốt đẹp cũng chỉ là bọn họ.
Tơ liễu đào hoa, oanh bay tự tại, bụi cỏ không móng ngựa, bọn họ chính là đang trên đường gấp rút tới Giang Nam, trên đường đã trải qua biết bao nhiêu dây dưa lớn lớn nhỏ nhỏ, nhân sĩ võ lâm các phái gần như đều phái người đến thăm dò, một số môn phái thực sự muốn lấy phắt cái đầu trên cổ Sở Sở Tử Phàm, nhưng mà bọn họ lại không biết rằng Quý Phong cũng ở trong đó, chỉ biết trong Bạch Thủy giáo có một cao thủ lợi hại dị thường, cơ hồ tất cả những người được phái đi, bất luận thân thủ thế nào, cũng không thể tiếp cận Bạch Thủy giáo chủ.
Căn cứ vào miêu tả của chúng nhân, người đó cũng trẻ không quá ba mươi tuổi. Thế nên trên giang hồ lại đồn đãi, đó là kỳ tài có thân thủ ngang với Quý Phong, tiếc rằng là một tà ma ngoại đạo. Thân phận của y cũng khiến các môn phái hiếu kì khôn nguôi, chỉ là tra tới tra lui vẫn chưa có kết quả.
Nếu như Quý Phong nghe thấy những lời đồn đại này không biết sẽ cảm thấy như thế nào, chính mình so đo với chính mình, thật quả là kì quái biết bao.
Sở Sở Tử Phàm rảo bước trong nhà. Những lần bị tập kích này hiển nhiên là có ngươi đem hành tung của bọn họ tiết lộ ra bên ngoài. Rõ ràng là trong đoàn bọn họ có nội ứng. Trước đây tuy có che giấu Quý Phong chút chuyện nhưng Sở Sở Tử Phàm lại chưa bao giờ thực sự nghi sự nghi ngờ hắn. Rõ ràng Quý Phong đáng nghi nhất nhưng Sở Sở Tử Phàm biết người này tuyệt đối không phải Quý Phong. Không có lý do, không có nguyên nhân, đã tin tưởng Quý Phong có lẽ là tin vào tấm chân tình của hắn ta dành cho mình.
Vậy không phải hắn thì lại là ai? Người bên mình y đều quen thuộc cả, cũng là do chính tay y tuyển chọn. Nếu buộc y nghi ngờ một người trong số đó, Sở Sở Tử Phàm cũng nhất thời không biết phải bắt tay từ người nào. Còn về vị Viêm Kỳ sư huynh của Quý Phong, Sở Sở Tử Phàm cũng hoài nghi. Dù sao sau khi hắn đến, bọn họ mới gặp phải công kích. Nói đến hiềm nghi, hắn chắc chắn là lớn nhất, lại thêm hắn cứ dây dưa với Quý Phong, hiềm nghi lại càng lớn.
Trong lòng Sở Sở Tử Phàm hiểu rằng vị Viêm Kỳ sư huynh kia chắc chắn là thích Quý Phong. Tuy hắn đối với người khác che giấu rất tốt, lại tự cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng khi bắt gặp thần sắc đơn côi, bóng lưng cô tịch, tuy là ôn nhuận, nhưng vô cùng bi thương của hắn, nhất là ánh mắt có khi nhìn mình chứa đầy thù hận, đố kị.
Sở Sở Tử Phàm rất rõ bản thân hạnh phúc hơn Viêm Kỳ chẳng qua là có thêm sự yêu mến của Quý Phong. Ngoài cái này ra, y cũng không còn gì đáng để người khác phải ngưỡng mộ. Thậm chí địa vị, sự khôn khéo, Viêm Kỳ đều có, duy chỉ Quý Phong, duy chỉ việc Quý Phong không yêu hắn.
Hiện tại bọn họ ở vách bên kia, cũng không biết đang thảo luận những gì. Quý Phong đáng chết, rõ ràng nói nửa bước cũng không rời xa mình. Đại hiệp gì chứ, ngọt ngào gì chứ, toàn là khoác lác, toàn là giả cả.
Sở Sở Tử Phàm uống cạn chén rượu, cảm thấy uống như vậy không đã, bèn trực tiếp uống bằng bình. Từ nhỏ đến lớn, số lần Sở Sở Tử Phàm uống rượu không quá năm lần. Bởi vì đạo lý uống rượu hỏng việc ai cũng rõ cả. Y sinh sống ở một nơi như thế, loại sai lầm này tuyệt đối có thể lấy mạng người. Bởi vậy, rượu là cấm kỵ, y tuyệt đối không đụng đến rượu.
Tuy rượu là thứ tốt, một lần say có thể giải ngàn mối sầu(2), nhưng mà sau khi tỉnh dậy nên làm thế nào? Vẫn là phải đối mặt. Tránh được mùng một, không lánh được mười lăm(3), nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt. Do đó, bất luận kết quả thế nào, Sở Sở Tử Phàm đối với mọi việc đều dứt khoát trực tiếp đối mặt. Trong lòng y, trốn tránh có thể dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng mà đêm nay y chính là muốn uống rượu, không vì cái gì, không phải trong lòng khó chịu, chỉ là có chút hoảng sợ. Khi Quý Phong không ở đây thì y lại có cảm giác này.
Trong nháy mắt, Sở Sở Tử Phàm bị người ta điểm phải huyệt đạo, chưa nhìn rõ người đến là ai đã bị đưa đi. Trước khi ngất xỉu, Sở Sở Tử Phàm nghĩ, “Quý Phong đâu rồi?”
(1): nhẹ nhàng dụ dỗ
(2): nguyên tác: nhất túy giải thiên sầu
(3): chỉ có thể trốn tránh nhất thời chứ không thể trốn tránh mãi