Beta – reader: Chuotbong
Trong khoảnh khắc hắn rơi xuống vách núi, tất cả mọi thứ đều đã không quan trọng, phút chốc đều tan thành mây khói. Tôn nghiêm địa vị mà trước kia dùng cạn sinh mệnh để theo đuổi đã không còn quan trọng chút nào. Hóa ra, Sở Sở Tử Phàm chưa bao giờ để tâm những thứ này. Người mà y để tâm chính là tên Quý Phong cho y ấm áp, cho y dựa dẫm, cho y ẩn náu, toàn tâm toàn ý cho ra, toàn tâm toàn ý đợi y, là tên Quý Phong ở trước mặt tất cả mọi người sẽ nói thay cho y, bảo vệ y.
Cũng là tên Quý Phong đã vì một câu nói của y mà rơi xuống Phi Tình Nhai.
Lúc này, y đột nhiên hiểu ra, Quý Phong yêu bao nhiêu người, y đã không còn để tâm. Trước sau người hắn yêu nhất là mình, người hắn sống chung đến già cũng là mình. Thế này chẳng phải đã đủ rồi sao, vì sao cứ phải ép hắn chết đi chứ?
Lại nhìn qua, vẫn không có bóng dáng của Quý Phong. Hắn võ công cao cường, sẽ không chết đi dễ dàng được. Thế nhưng vực cao vạn dặm, Quý Phong chẳng qua là một con người, hắn chẳng qua là một người phàm võ công cao cường. Sở Sở Tử Phàm lắc lắc đầu. Đây không phải là thật, tuyệt đối không thể là thật.
Thế nhưng giữa một trận ồn ào, Sở Sở Tử Phàm chỉ nghe thấy bốn chữ, “Quý Phong chết rồi… “
Hắn chết rồi, hắn chết rồi, Quý Phong chết rồi, sẽ không thể nào sống tiếp được nữa. Sở Sở Tử Phàm xông đến bên mép núi, sắp phải nhảy xuống dưới thì Thiên Lăng kịp thời kéo y lại, ôm thật chặt vào lòng, chỉ nghe thấy Sở Sở Tử Phàm lẩm bẩm nói: “Quý Phong, ngươi quay lại cho ta. Nếu như ngươi chết rồi thì ta phải làm sao? Quý Phong… “
Thiên Lăng thét lên giận dữ: “Giáo chủ, giáo chủ, người tỉnh táo một chút. Hắn đã chết rồi. Đây là vực sâu vạn trượng, rơi xuống dưới tuyệt đối không có cơ hội sống sót. Người đừng ngốc nữa, giáo chủ, người đừng ngốc nữa… “
Thế nhưng Sở Sở Tử Phàm chỉ ở trong lòng hắn không ngừng nói, giọng nói trầm thấp, khản đặc, nói: “Quý Phong không chết, không có mệnh lệnh của ta, hắn không thể chết được. Hắn đã nói, bọn ta đã nói rồi, mạng của hắn là của ta, nhận thức của hắn là của ta, tim của hắn là của ta, mọi thứ của hắn đều là của ta, là của ta… “
Lúc này Viêm Kỳ nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng đã nói một câu: “Hắn là tuân theo mệnh lệnh của ngươi mà chết, có được mệnh lệnh của ngươi hắn mới chết đó.”
Từ đầu đến cuối đều không giống thật, từ đầu đến cuối như là một giấc mơ vậy. Tất cả mọi thứ, nỗi đau khổ, nỗi thương tâm, điều tốt đẹp, đều là ảo giác phù vân.
Viêm Kỳ nhìn xuống dưới vực một cái, ánh mắt lạnh lùng. Chỉ có áng mây mờ ảo, bụi đỏ vạn trượng, Quý Phong giống như gió mà tan biến rồi. Quý Phong mà y vẫn yêu nhưng lại không thể ở bên, từ nay về sau, đã không còn trên đời này nữa.
Chỉ vì một câu nói của Sở Sở Tử Phàm, đã chết rồi. Từng trăm ngàn lần xin hắn hảo hảo sống tiếp, hắn không nghe, sau đó đã chết như vậy.
Không gì bi thương bằng tâm chết, trái tim của y chết rồi, cùng chết theo Quý Phong rồi. Từ năm mười hai tuổi đến nay, y đã yêu hắn hai mươi năm. Chẳng qua hai mươi năm, đời người ít nhất có ba bốn cái hai mươi năm, nhưng nhiều cái hai mươi năm như vậy, chỉ có hai mươi năm có tình yêu này y mới thực sự sống, vĩnh viễn không thể quên được. Quý Phong, ta lần cuối cùng nói yêu ngươi, sau này sẽ không bao giờ nói nữa.
Viêm Kỳ từ trong ngực tìm ra một chiếc quạt. Chiếc quạt đã rất cũ rồi nhưng vẫn được giữ gìn rất tốt, chỗ cầm tay đã có vết hằn rất sâu. Đấy là do mỗi đêm y cầm khi ngủ tạo thành.
Y nói Quý Phong, cây quạt này đi cùng với ta nhiều năm như vậy, lúc đó ngươi cũng không yêu ta, cũng không ở bên cạnh ta, ta chỉ có nó, lúc nắm lấy nó, ta cứ cảm thấy đấy là tay của ngươi, ta nên để ngươi tặng thêm một cây cho ta, cây này còn có thể chống đỡ bao nhiêu năm? Ba mươi năm sau vẫn còn không?
Y lại nói, Quý Phong, ngươi thật ngốc, ta hảo hảo yêu ngươi, ngươi không cần, cứ muốn thứ tình yêu không được mọi người tán thành, bây giờ thì tốt rồi, có báo ứng rồi, thứ tình yêu đó cũng không đến được cuối cùng, cũng không có được hạnh phúc về sau, thật là đáng buồn lại đáng cười, ngươi yêu hắn chẳng qua thời gian mười năm, còn có thể yêu lâu hơn sao?
Không thể nữa rồi, người đã chết còn có thể làm gì, Quý Phong, Quý Phong, ngươi cuối cùng cũng không yêu hắn nữa, từ nay về sau ta có thể hảo hảo yêu ngươi được rồi.
Trên đời có rất nhiều người từng yêu y, nhưng Viêm Kỳ y đều không cần. Bọn họ tuy võ công không bằng Quý Phong, mà những phương diện khác đều tốt hơn hắn, chí ít bọn họ yêu y, nhưng cái đó thì có ích gì. Những người nọ đều không phải Quý Phong, cho dù có giống hệt thì cũng không phải hắn. Không phải Quý Phong, y đều không thích.
Viêm Kỳ cười rồi, ai cũng có thể nhìn ra y cười thật lòng, cười đến tuyệt vọng, cười đến run rẩy. Cả đám người nhìn theo một người khùng, một người điên trước mắt, đều nhất loạt thở dài. Bọn họ đang thở dài cái gì?
Bọn họ đều đang thở dài, trên đời ít đi một võ công kì tài thiên phú dị bẩm, ít đi một nhân vật giúp bọn họ giải quyết rất nhiều phiền toái, còn gì nữa? Còn nhiều hơn nữa chăng? Không phải bọn họ vô tâm, chỉ là bởi vì bọn họ không yêu Quý Phong.
Núi xanh nước biếc, vốn cô độc một mình, về sau độc ẩm thiển thưởng, ngắm hoa nở hoa tàn, chỉ là trăng sáng rọi thái vân về.
Nhất sinh phụ khí thành kim nhật, tứ hải vô nhân đối tịch dương.
Hoa xuân trăng thu, tuyết đông trùng hạ, một ngày rồi lại một ngày, nhớ nhung lặp đi lặp lại, Sở Sở Tử Phàm vẫn đứng trên đỉnh vách núi. Y không ngừng nói một câu, Quý Phong, quay về đi, ta đã biết sai rồi, ta đã hối hận rồi…
Thế nhưng nơi này ngay cả tiếng gió cũng không có.
Đêm qua lúc mộng tỉnh, song ngoại mưa như tơ, gió từ dưới cửa sổ lùa vào, ngỡ rằng cố nhân về, nhưng chỉ là gió lay trúc biếc, sân vắng hoa rơi.
Sở Sở Tử Phàm đứng bên cửa sổ, ánh trăng dát lên khuôn mặt như ngọc của y, ánh lên thứ ánh sáng nhàn nhạt. Ba năm yêu thương trước kia y đã chờ qua như thế nào, bảy năm hận thù trước kia đã trở nên mơ hồ cả, bởi vì y bây giờ lại bắt đầu chờ đợi rồi, thời gian lại là bao nhiêu cái ba năm, lại là bao nhiêu cái bảy năm?
Mười năm vừa yêu vừa hận đó bình bình thường thường, chỉ là lúc đó trong lòng đang chứa một người. Y chưa bao giờ hỏi thăm tin tức của người đó, bởi vì trước sau tin chắc rằng hắn vẫn đang sống lành lặn. Hắn đã đáp ứng y, không có sự đồng ý của y tuyệt đối sẽ không thể chết.
Phải a, phải a, cái chết của hắn, cái chết của Quý Phong là y đồng ý, là y bức Quý Phong rời khỏi trần thế có y này.
Người nọ yêu mình như vậy, thật lòng thật ý, dùng hết sinh mạng, cùng cực cả đời.
Đời người chẳng qua phù vân một giấc, phồn hoa một cuộc. Một mảng trắng xóa nhập nhập nhòe nhòe, không phải dòng chảy thời gian thì là cái gì?
Thời gian mười năm trước kia chẳng qua búng tay là qua, sau này thì sao?
Sau này cũng là như vậy.
Đã từng nghĩ rằng đã nắm bắt được hạnh phúc, ngờ đâu dễ dàng như vậy đã vụt mất rồi, hóa ra chỉ là phù quang lược ảnh. Y thậm chí chưa nhìn rõ dáng dấp của hạnh phúc kia, nó liền tựa như sao băng mà biến mất không thấy nữa.
Chỉ vẻn vẹn thời gian mấy mươi năm cũng đủ khiến y già mất hồng nhan, cũng đủ để cho kiếm khách đã từng đệ nhất thiên hạ, ác nhân đã từng đệ nhất thiên hạ, trở thành quá khứ, bị người lãng quên, chỉ là có lúc tạt qua phường trà, vẫn sẽ nghe thấy người kể chuyện nói lên một đoạn đã từng kinh thiên động địa, tiếu ngạo giang hồ.
Quý Phong đó, Sở Sở Tử Phàm đó, nhưng có mấy ai biết bọn họ đã từng yêu nhau đây?
Bọn họ đều không biết, mà cho dù biết cũng không muốn thừa nhận, bởi vì y và Quý Phong vô luận yêu nhau thế nào, cuối cùng vẫn không có được sự chúc phúc của mọi người.
Trời mây biếc, đất lá vàng, gió tây gấp, khuynh tẫn hoa niên, phủ cả thiên hạ, đến cuối cùng trước sau chẳng qua là một trận mưa thu, một giấc mộng đẹp, những điều thị thị phi phi, những mối vướng mắc tình ái, lại có ai đúng ai sai mà cho cho người tính toán, cho dù có tính toán đi nữa thì có thể thế nào?
Quý Phong đi rồi, lại là ba năm.
Vật đổi sao dời mọi việc thôi, lời chưa nói lệ đã tuôn rồi.
Những người phải chôn xương đất khách, cả đời cũng không thể quay về cố hương, rốt cuộc vẫn đã không còn nữa. Sự rời khỏi đó vĩnh viễn không thể trở về. Quý Phong, ngươi đang ở đâu đợi ta đấy?
Nếu như vẫn còn kiếp sau, y sẽ không làm nhân thượng nhân này nữa, mỗi ngày đều hục hặc lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, loại cuộc sống này y không muốn nữa. Y chỉ muốn cùng người mình yêu nhất thả câu bên sông, già cùng núi xanh, bình bình đạm đạm, nhưng lại rất hạnh phúc mà qua hết một đời.
Ở cùng với Quý Phong, chỉ ở cùng với Quý Phong, Sở Sở Tử Phàm chỉ muốn đời đời kiếp kiếp ở cùng Quý Phong.
Thế nhưng mùa xuân như cũ, đào hoa khắp đất, sơn minh (sơn minh trong hải thệ sơn minh ấy) ngày trước vẫn còn, nhưng có người đã không thể trở về nữa. Chim di trú cũng không mang hắn về được, lá rơi rụng cũng không mang hắn về được, hoàng hôn bình minh hắn đều không về. Một lần rồi lại một lần từ trên vách núi nhìn xuống, ngoài một mảng trắng xóa ra thì cái gì cũng không có.
Sở Sở Tử Phàm suốt ngày chỉ trồng hoa trừ cỏ, không còn hùng tâm tráng chí năm xưa, cũng không truy danh trục lợi nữa. Năm đó y vì thiên hạ mà bỏ Quý Phong, bây giờ y lại muốn mang thiên hạ ra đổi hắn về. Thế nhưng, y đã không lấy lại được nữa, đã không thể lấy được nữa.
Dường như lại nghe thấy Quý Phong ở bên tai y hát khẽ: tuổi ấu thơ áo xanh cổ cứng, mà lòng ta bịn rịn hôm mai, nhưng thôi nhắc mãi làm chi, vì tuổi xanh đã qua kia mà lòng người thổn thức…
Những thứ phồn hoa tựa cẩm chẳng qua là khói mây qua mắt, giang sơn mỗi đời xuất nhân tài, người mới thay người cũ. Còn hắn vào ba năm trước sớm đã chết đi. Hai người còn sống bây giờ đã không còn là thiếu niên nhanh nhẹn hào khí ngất trời năm xưa. Tóc bạc ở thái dương của y, nếp nhăn ở khóe mắt của y, đều trong những lúc chờ đợi đó mà bánh xe của thời gian vụt qua. Song lúc này đây y hướng về phía mặt trời lặn hờ hững cười nhạt. Bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu, có thể ở bên nhau là được, bất kể từng trải qua những gì, lại xa rời bao nhiêu năm, đến cuối cùng, có thể ở bên nhau là được.
Chỉ là lúc hiểu ra đã trễ một bước, đã sai một bước.
Hóa ra sống hết đời này, đến cuối cùng rốt cuộc chẳng qua một giấc mộng xuân trống rỗng. Tình này nên trở thành dĩ vãng một thuở đau lòng, tủi lắm thay.
Lúc nhỏ thầy tướng số đã nói, y là thiên sát cô tinh, sau này phụ thân mẫu thân, huynh đệ ái nhân, ai ai cũng sẽ rời xa y. Y trước kia không tin, một lòng muốn đoạt thiên hạ, thay đổi vận mệnh này, chưa từng nghĩ rằng chính tay mình sẽ đẩy Quý Phong xuống vách núi, bức hắn rơi xuống dốc. Đúng là đã có được thiên hạ, nhưng cũng mất đi hắn, trời định cô độc, trời định không nơi nương tựa.
Từ nay về sau, phong lưu chỉ một người, trên đời không còn hai.
“Ngươi lại gạt ta! Quý Phong, ngươi thật to gan.” Sở Sở Tử Phàm phất roi trong tay lên nhưng cuối cùng cũng không nhẫn tâm.
Quý Phong đã quay về. Ba tháng trước, y đang ngủ trên Phi Tình Nhai, Quý Phong đã quay về trong giấc mơ của y, nhưng có độ ấm, có lời nhẹ tiếng khẽ, rõ ràng là thật.
Hắn nói: “Sở Sở, ta đã quay về, không bao giờ đi nữa.”
Sở Sở Tử Phàm buột miệng thốt ra: “Cái thứ phải chết mà không chết, cút!”
Vì sao ba năm mới quay về? Vì sao còn quay về nữa? Vì sao lúc trước nghe lời như vậy? Vì sao phải yêu y thế kia? Vì sao phải khiến y khổ sở, hại y thương tâm?
Quý Phong, tên xấu xa nhà ngươi.
Những lời này đều là điều y muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói một câu, “Về rồi thì tốt, ta sắp đợi không nổi nữa rồi.”
Quý Phong bế ngang y lên, “Vậy ư?”
Thấy nét đỏ ửng khả nghi trên mặt Sở Sở Tử Phàm, Quý Phong cũng không hỏi nhiều. Chỉ là trong lòng hắn từng câu hỏi từng câu hỏi mà trả lời y. Thời gian ba năm mới dưỡng thương xong, mới có thể xuống đất. Đáp án còn lại thì chỉ có ba chữ, ta yêu ngươi, đấy chính là tất cả câu trả lời của Quý Phong.
Trong rừng sâu, có một bóng người tung bay theo gió, Quý Phong, ta sẽ không từ bỏ ngươi, chết cũng không bỏ.
Lúc quay người rời khỏi, y không nhìn thấy ánh mắt nhìn theo của Quý Phong. Sự đời chung quy không thể lưỡng toàn, việc thập toàn thập mỹ chưa có bao giờ.
“Ai, Quý Phong, lần này rời đi lâu như vậy, muốn chết cách nào đây?”
“Sở Sở… Phương pháp mà ta muốn, nói ra, ngươi có làm được hay không?”
“Chỉ cần ngươi nói được thì ta làm được.”
“Ta muốn dục tiên dục tử.” (Ý ảnh là muốn sướng đến chết ấy mà, hắc hắc)
“Vương bát đản…”
….
Completed