Beta – reader: Tử Điệp
Sở Sở Tử Phàm thấy Quý Phong vẫn đang đứng yên không nói, cuối cùng nhịn không được tiến lên kéo tay áo Quý Phong, miệng nói: “Không tin sao, không tin sao, ta liền cho ngươi thấy, cho ngươi quỳ trên đất cầu ta, cho dù ngươi quỳ xuống cầu ta, ta cũng không bỏ qua ngươi…”
Thế nhưng đến khi hai cánh tay đều bị vén lên, Sở Sở Tử Phàm cũng không tìm được ấn ký đỏ sậm, y không tin lại kiểm tra thêm một lần, vẫn là không có.
“Sao có thể? Phệ Hồn sao có thể vô hiệu? Không thể nào, không thể nào.” Sở Sở Tử Phàm lui về sau hai bước, không tin nổi nhìn Quý Phong, Phệ Hồn là độc dược lợi hại nhất Bạch Thủy giáo, hơn nữa y đã cải tiến một phần, trừ y ra, người trúng đều phải chết.
“Tại sao, tại sao ngươi lại vô sự?” Sở Sở Tử Phàm có chút hốt hoảng. Y đã nghĩ hàng nghìn phương thức tra tấn sau khi Quý Phong trúng độc, lại không nghĩ tới hắn không bị gì, cho nên vừa rồi cũng không có gọi A Tả A Hữu bên ngoài, hai người bọn họ khẳng định cũng nghe được động tĩnh bên trong, chẳng qua bản thân y đã phân phó, không có lệnh, không được vào.
Hiện tại hắn không có trúng độc, giết mình đâu khó gì? Sẽ không, hắn chưa lấy được ngọc bội, tuyệt đối không thể giết mình, nghĩ đến đây Sở Sở Tử Phàm bắt đầu thả tâm.
Lại giương mắt, mới phát giác Quý Phong dường như có chút không ổn, ánh mắt kia tựa hồ có máu, Quý Phong này không phải là dạng người lãnh mạc sao, Sở Sở Tử Phàm chợt nghĩ tới dã thú, đúng, Quý Phong lúc này chính là đã hóa thành dã thú.
Sở Sở Tử Phàm đột nhiên nghĩ đến một thứ: “Ngươi trước đây từng dùng một lượng lớn ‘Duy Tình’ phải hay không?”
“Duy Tình” thảo là thiên hạ chí thảo, có thể giải thiên hạ bách độc, là tiên thảo mọi người đều mơ ước. Nhưng rất ít người biết, Duy Tình thảo nếu gặp Thiên Tình hoa, liền có tác dụng thôi tình cực mạnh, nhất định phải cùng người giao hoan, nếu không thất khiếu chảy máu mà chết.
Bất hạnh thay, trong “Phệ Hồn” lại có Thiên Tình hoa, mà đối với người nghiên cứu độc dược nhiều năm như Sở Sở Tử Phàm, cũng biết nguyên nhân đó. Lúc này y nhìn người trước mắt, cảm giác sợ hãi bắt đầu từ trong lòng trồi lên, bởi hiện tại trong phòng cũng chỉ có y.
Quý Phong cấp tốc điểm đi á huyệt của Sở Sở Tử Phàm ngay khoảng khắc y muốn mở miệng hô hoán. Sở Sở Tử Phàm toàn thân phát run, ánh mắt mở thật to, hung hăng nhìn người thần trí đã muốn hỗn loạn trước mắt, vừa hoảng loạn, lại vừa phẫn hận, ***g ngực đang kịch liệt lên xuống đang thuyết minh ý phản kháng trong y, tứ chi y còn di chuyển được, nhưng trước Quý Phong thì căn bản là chẳng thấm vào đâu. Quý Phong thu kiếm, đem tay y phản sau người, cũng đem y đặt trên tường. Chân Sở Sở Tử Phàm loạn đạp, động tác như vậy lại càng khiến Quý Phong áp đến gần hơn, một loại cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong Sở Sở Tử Phàm. Từ năm sáu tuổi, y chưa từng cảm thấy như thế, khi đó toàn bộ thế gian này từ bỏ y, hiện tại y vất vả tạo ra mọi thứ, lại bị nam nhân trước mắt dùng loại tư thế này đả bại.
Thực sự là muốn y phải chết sao? Hay là báo ứng y giết quá nhiều người. Nếu cần bù đắp, y nguyện đem tính mạng bồi thường, chỉ cần Quý Phong thả y, chỉ cần Quý Phong không động đến y, hắn muốn gì y cũng đều đáp ứng.
Nước mắt tràn trên mặt y, hóa ra y cũng biết khóc, hóa ra y cũng không quan tâm đến như thứ hư ảo như địa vị tiếng tăm, hóa ra chết cũng không phải là không tốt. Thế nhưng, hiện tại nói gì đều đã muộn, nhìn nam nhân trước mặt y, trên ngực y, trên người y tàn sát bừa bãi, nếu trong tay có đao, y tuyệt đối sẽ đâm thẳng vào tim người này, ăn thịt hắn, uống máu hắn.
Y sam hơn phân nửa đã bị Quý Phong cởi ra, để lộ da thịt trắng như tuyết. Quý Phong nhìn thật sâu, trong đáy mắt dục vọng càng thâm, ngẩng đầu thấy Sở Sở Tử Phàm biểu tình tuyệt vọng, lòng bất giác có chút không đành, thế nhưng khát vọng nội tâm lại không cho hắn có đủ thời gian suy xét.
Thấy Sở Sở Tử Phàm giãy giụa, Quý Phong một tay bắt lấy hai tay y, tay kia khống chế mặt y, không cho giãy giụa, hắn hôn lên đôi môi Sở Sở Tử Phàm. Nơi đó có vị đạo thoang thoảng của trà hoa cúc, khiến hắn trằn trọc lưu luyến, một lần lại một lần hôn lên, vươn đầu lưỡi trong miệng y đoạt đi toàn bộ không khí.
Lúc này Sở Sở Tử Phàm vẫn không ngừng phản kháng, cả thân người không ngừng giãy giụa. Nụ hôn đó quả thực khiến y hận không thể cắn lưỡi tự sát, thế nhưng y không thể, biết đâu còn cơ hội thoát thân, y nghĩ vậy.
Quý Phong ôm lấy y, trong thư phòng có giường, vốn là để tiện cho Sở Sở Tử Phàm ngày thường thức đêm mà thiết trí, lúc trước đây là cái giường mà y thích nhất, hiện tại đã thành cơn ác mộng của y.
Quý Phong đem y ném lên giường, thượng y Sở Sở Tử Phàm không biết từ khi nào đã cởi ra, da thịt tuyết trắng, la trướng hồng sắc, cả gian phòng tràn đầy kiều diễm ám muội. Đối với tình trạng hiện giờ, Quý Phong dù chưa gặp qua, nhưng sự tình này tựa như từ nhỏ đã biết, không cần đặc biệt học tập gì, động tác hắn tuy có phần trúc trắc, nhưng thân thể Sở Sở Tử Phàm quả thực rất mẫn cảm, chỉ như thế, đã khiến y toàn thân run rẩy, thở dốc không ngừng.
Quý Phong đem Sở Sở Tử Phàm đặt dưới thân, liếm khỏa thù du trước ngực, một lần lại một lần, tựa như nơi đó tồn tại một loại ngọt ngào vô tận. Qua một hồi, lại đến phần bụng, thong thả gặm cắn, tay Quý Phong tách dần chân y. Khi hắn sờ lên phía sau y, Sở Sở Tử Phàm mới chính thức ý thức được rằng, y thật sự cũng bị một nam nhân thượng.
Lúc Sở Sở Tử Phàm còn đang chìm trong suy nghĩ, một trận đau nhức kéo y về thực tại tàn khốc, y thật sự, thật sự bị một nam nhân thượng, tại cái nơi nhục nhã đó, dùng loại phương thức vô sỉ mà mập hợp!
Chưa hết, y còn cảm thấy có máu tươi từ nơi đó chảy ra, nương theo luật động của Quý Phong, mỗi lần đều khiến y thống khổ tột cùng. Cảm giác bị xé rách, khiến ý thức y dần tan rã, thế nhưng từng trận từng trận đau nhức, lại làm y từ từ thanh tỉnh, cứ như vậy vừa thanh tỉnh lại mơ hồ, mãi cho đến một tia ý thức cuối cùng mất đi, triệt để rơi vào hôn mê.
Mà Quý Phong cũng không vì y hôn mê mà đình chỉ động tác ban đầu, thẳng đến hai lần sau, hắn mới hoàn toàn phóng thích, ôm lấy Sở Sở Tử Phàm, ngủ mê mệt.
Từ lâu lâu lắm, hắn chưa từng ngủ say, lúc này đây lại hắn thấy an tâm.