Beta – reader: Chuotbong
Nghe xong những lời này của Phong Vô Thế, Quý Phong im lặng hồi lâu. Hắn đang kinh ngạc, tình yêu sâu lắng của Viêm Kỳ đối với hắn, hắn nên nói thế nào? Mình không yêu y đã là sự tàn nhẫn lớn nhất đối với y. Viêm Kỳ lúc này ở ngay ngoài cửa, mình nếu nói ra lời tuyệt tình thì quả thực là muốn lấy mạng của Viêm Kỳ. Một người ôn nhu như Viêm Kỳ, Quý Phong không cho phép mình tiếp tục tổn thương, vậy nên, chẳng thà không nói, chẳng thà im lặng.
“Đồ ăn đã làm xong rồi, thời gian hơi dài, đợi lâu rồi nhỉ.” Giọng nói của Viêm Kỳ vang lên.
Viêm Kỳ bưng hai món ăn, nô bộc đi theo phía sau đem thức ăn còn lại đặt lên trên, sau khi sắp đặt xong liền lui ra ngay.
Quý Phong nhìn qua, lại toàn là món y thích, không có một món ngoại lệ, đôi môi ngập ngừng vài cái, cuối cùng lựa chọn im lặng không nói. Ba người ngồi bên cạnh bàn gắp thức ăn, lời vừa nói ban nãy lòng dạ ba người đều biết rõ, nhưng lại không hề có một người nhắc tới.
“Quý sư đệ, đây là món đệ thích ăn nhất. Ăn nhiều một chút, không đủ ta lại đi làm.”
Quý Phong nhìn đồ ăn trong chén không ngừng cao lên, lại nhìn Viêm Kỳ một lát, trong lòng đoán xem y rốt cuộc là dùng tâm tình thế nào đối đãi mình? Nếu đổi thành mình, Quý Phong cảm thấy hắn hoàn toàn không thể, chẳng phải không thể ngấm ngầm chịu đựng, chỉ là còn phải làm như không có chuyện gì, rốt cuộc cần có bao nhiêu khí lực và dũng khí mới làm được?
Quý Phong không biết. Cho nên, hắn chỉ có thể một mực cắm đầu ăn đống thức ăn cuồn cuộn không dứt trong chén.
“Viêm Kỳ a, đại ca ta đây hoàn toàn đã hưởng quang thái của Quý Phong mới ăn được đồ ăn đệ đích thân nấu. Mấy ngày trước kêu đệ làm, đệ nói thế nào nhỉ? Không ngon, không biết làm, mệt đến sợ… Hóa ra tay nghề của đệ tốt như vậy, nhưng lại chỉ vì một người.” Vừa cười vừa nói dứt lời, thuận tiện liếc Quý Phong mấy cái.
Cho dù không ngẩng đầu lên, Quý Phong cũng có thể cảm nhận được ánh mắt pha lẫn chán ghét và bất thiện của Phong Vô Thế. Thật không dễ dàng mới ăn hết thức ăn trong chén, liền đứng dậy cáo từ: “Viêm Kỳ sư huynh, ta đã quấy rầy rất lâu, cũng nên cáo từ rồi.”
“Vậy đã đi?… Trên đường cẩn thận.” Rõ ràng muốn giữ lại, không muốn thả hắn trở về, không muốn cho hắn trở lại bên cạnh người đó, nhưng khi lời đến bên miệng lại chẳng thể thốt ra.
“Ân.” Quý Phong vội vội vàng vàng ra về. Ngoài lúc Sở Sở Tử Phàm mất tích ra, Viêm Kỳ vẫn chưa từng nhìn thấy Quý Phong chật vật như vậy.
“Hắn đi rồi. Đệ còn muốn nhìn bao lâu? Qua đây ăn cơm đi, đệ cũng không đói sao? Chỉ gắp đồ ăn cho hắn nhưng lại một chút cũng không ăn.” Phong Vô Thế hừ mũi, cau mày, bất mãn la lớn: “Thật nhìn không ra hắn có gì tốt?”
“Hắn à, cái gì cũng tốt, không có chỗ nào không tốt.” Viêm Kỳ ngồi trên ghế đẩu, cười mỉm chi đem thức ăn của mình đổ vào chén của Quý Phong, ăn với vẻ say sưa hứng thú, tựa hồ như có chuyện gì vui.
Phong Vô Thế không nói ra một câu nào nữa, đem tất cả thức ăn còn lại trên bàn một phát quét sạch.
Quý Phong xa xa đã nhìn thấy Sở Sở Tử Phàm nằm trên nóc nhà, đang ngẩng đầu lên bầu trời trong veo. Tuy đang mùa thu, nhưng lúc này lại là mưa tạnh gió ấm khói nhạt, thời tiết đang ấm áp. Quý Phong không nỡ phá tan sự yên tĩnh thế này, liền đứng trên một cái cây cũng không nhúc nhích. Nam tử linh lung thanh triệt, nhưng vừa nhấc tay ném một cái, một thanh phi đao sáng choang liền từ bên tai Quý Phong bay qua, tước đứt vài sợi tóc đang tung bay theo gió.
Quý Phong nhón chân một cái thì đã đến ngay bên cạnh Sở Sở Tử Phàm, gối đầu lên chân của y, cũng thế nhìn ngắm bầu trời xanh biếc. Sở Sở Tử Phàm nghịch tóc trước trán Quý Phong một cách nhẹ nhàng, dịu dàng. Nhưng mà Quý Phong biết…
Trước trán truyền đến một trận đau nhức, cùng với giọng nói âm tàn của Sở Sở Tử Phàm: “Ta còn tưởng ngươi không trở về nữa chứ?”
“Ta đã đi tìm Viêm Kỳ sư huynh.” Trước kia Quý Phong không có cảm giác gì, nhưng sau khi biết tình cảm của Viêm Kỳ, mãi vẫn cảm thấy mình giống như người ra ngoài vụng trộm. Thế nhưng đối với Sở Sở Tử Phàm, hắn tuyệt đối không thể nói dối.
“Hắn tốt thế kia, ngươi còn quay về làm gì? Cố ý muốn chết sao?”
Quý Phong cảm thấy Sở Sở Tử Phàm nếu như còn nắm lấy tóc trước trán, mảng tóc kia tuyệt đối sẽ rụng hết. Cho nên, thật không dễ dàng mới kéo được tay của Sở Sở Tử Phàm xuống, nắm ở trong tay, mới nói: “Nhưng mà ta chỉ cảm thấy ngươi tốt nhất, đâm đầu vào cái chết ta cũng bằng lòng. Độc ngươi hạ trên tóc ta, ta có nói gì sao?”
Sở Sở Tử Phàm lắc đầu, buồn bực hờn dỗi nói: “Đừng nói mấy lời dễ nghe. Ngươi sáng sớm đã đi, ta cũng không biết, có thể thấy ngươi quan tâm hắn biết bao.”
“Ta có thể lý giải rằng ngươi đang ghen không nhỉ?”
“Cút xuống dưới…”
“Bởi vì chỉ có lúc đó ta mới có thể rời khỏi ngươi. Thời gian còn lại ta đều phải ở bên cạnh ngươi. Hơn nữa, ngươi ngủ yên ổn thế kia, ta sao có thể đành lòng kêu ngươi dậy chứ?” Quý Phong cầm tóc ở thắt lưng của Sở Sở Tử Phàm lên, đặt vào miệng ngậm. Có một loại hương vị của cỏ xanh, những thứ cỏ xanh đó toàn là độc dược.
Tay Sở Sở Tử Phàm lại đặt trước trán của Quý Phong, phủ lên mắt của hắn. Quý Phong, ngươi tốt với ta như vậy, nếu như phát hiện ta lợi dụng ngươi, thật tình với ngươi lại trộn lẫn giả ý, phải chăng, đối với ta còn có thể như bây giờ?
Con người vốn là động vật tham lam, vừa muốn tốt thế này, vừa muốn tốt thế kia, đến cuối cùng thứ đánh mất lại là toàn bộ, tay trái tay phải cũng không còn. Sở Sở Tử Phàm biết hắn đang đùa với lửa, thế nhưng ngọn lửa đó đã nhen nhóm, nhiên liệu đó lại là mình. Bất kể thất bại hay là thành công, hắn cũng sẽ hóa thành tro bụi.
Sau khi đã thành tro bụi thì sao? Hắn liền từ trên đời này biến mất, lúc đó còn nhớ y không? Quý Phong ấy à? E rằng đến lúc đó, hắn hận mình còn không kịp. Nghĩ đến chỗ đó, trong tim Sở Sở Tử Phàm quặn đau, trong bụng sông lật biển ngược. Chẳng qua mới là ngẫm nghĩ đã như vậy, đợi đến lúc sự tình rõ ràng, lúc không gặp lại nữa sẽ là cực hình thế nào chờ đợi mình? Thời gian ba năm mình vẫn chưa buông xuống được, chưa hiểu thấu được. Người đã chịu ủy khuất đâu phải chỉ một mình Quý Phong? Y cũng ủy khuất, y cũng không muốn nhưng lại là y tự tìm lấy, nhưng lại không có cách gì.
Sở Sở Tử Phàm ở trên mắt của Quý Phong vuốt đi vuốt lại. Quý Phong, nếu đến lúc đó rồi, ngươi đừng có tha thứ cho ta, ta không cần. Trách ta nhẫn tâm, trách ta vô tình, đấy chính là thứ duy nhất ta để lại cho ngươi, mà thứ này mặc dù không tốt, cũng là một đời một kiếp. Ta vốn ích kỉ, xin lỗi ngươi.
Thiên Lăng ở dưới mái hiên, nhìn không rõ, nhưng nghe rất rõ ràng, nghĩ rất rõ ràng. Giáo chủ của hắn đã yêu gã Quý Phong đó rồi, cũng không thể quay đầu lại nữa. Nhưng mà kế hoạch ấy vẫn nhất định phải chấp hành. Cuối cùng người chịu tổn thương là ai, e rằng không chỉ là một mình Quý Phong.
Hắn nhất định phải làm ra một số chuyện làm phai nhạt tình cảm giữa bọn họ. Nếu không, hắn sợ Sở Sở Tử Phàm cho dù có thắng rồi, nhưng mạng vẫn không còn.
Trong lòng Thiên Lăng đã có một kế. Cho dù Sở Sở Tử Phàm sau này trách hắn, giết hắn, hắn cũng cam nguyện, có vài chuyện không thể không làm.