• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Tiểu nhị rất nhanh bưng đồ ăn lên bàn. Quý Phong lại gọi thêm ba tô cơm trắng, Sở Sở Tử Phàm không khỏi nở nụ cười. Quý Phong vẫn ăn khỏe như vậy.

Lúc này một bàn tay thon dài vươn đến trước mặt Sở Sở Tử Phàm, vẫy vẫy hai cái: “Ta thấy ngươi ăn xong rồi. Nếu đã ăn xong thì nên đi thôi, bữa cơm này ta mời.”

Sở Sở Tử Phàm nhìn mỹ nhân này một cái, lại nói với tiểu nhị kia: “Tiểu nhị, cho ta một bình rượu.”

“Ngươi lại lên cơn rồi phải không, rốt cuộc có đi hay không?”

Sở Sở Tử Phàm nhìn nàng ta phẫn nộ đến đỏ mặt, nhưng vẫn tỏ ra nhẫn nại, hiển nhiên là bận tâm Quý Phong đang ở đây. Thế là Sở Sở Tử Phàm nói: “Ngươi mời ta uống rượu, uống xong, ta sẽ đi ngay, thế nào?”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn ra vẻ ngả ngớn, sự hài hước đó khiến người trước mặt nói không nên lời.

“Không thể nào! Muốn uống rượu cũng được, đi nơi khác, ta sẽ mời ngươi.”

Tử Phàm lại chẳng thèm đoái hoài đến, y nhìn ra ngoài cửa sổ rồi liếc sang Quý Phong. Y sợ Quý Phong nhận ra y, lại sợ Quý Phong không nhận ra y, nhất thời mâu thuẫn nảy sinh, chẳng biết là nên đi hay ở.

Thế nhưng, bây giờ đi cũng đã trễ, sự tình đã đến nước này, thâm tâm Sở Sở Tử Phàm cũng không biết là tốt hay xấu.

Quý Phong vẫn cúi đầu ăn cơm, động tác nhanh nhẹn nhưng lại cho người ta cảm giác tao nhã hữu lễ, chẳng hề cảm thấy phiền chán. Sở Sở Tử Phàm nghĩ, người này sao càng nhìn càng đẹp, so với ba năm trước, càng thêm tuấn lãng. Chỉ là vì sao số đào hoa vẫn như thế? Hay hắn đã quên mình rồi chăng?

Ba năm trôi qua y ngăn mình nghe ngóng tất cả tin tức liên quan đến Quý Phong. Tuy trong lòng không muốn như vậy, nhưng vẫn cố chấp. Mặc dù y biết Quý Phong không quên mình, nhưng con người khi dính đến tình cảm đều luôn bận tâm chuyện được  mất, hy vọng người kia cho mình một lời hứa hẹn rõ ràng.

Y không biết rằng Quý Phong đã tìm mình khắp thiên hạ, cũng không biết Quý Phong từng xông vào bao nhiêu môn phái, lại tới Bạch Thủy Giáo bao nhiêu lần. Tất cả những điều đó y đều không biết…

“Quý Phong, huynh xem người này đáng ghét như vậy, chúng ta qua bên kia ngồi, hay là đi Tư Vị Lầu đi?” Đối phó với Sở Sở Tử Phàm không được, Vô Song chuyển hướng thuyết phục Quý Phong.

Giang hồ đều biết, ai có thể sai khiến Quý Phong làm một việc, người đó chắc chắn không phải người, mà là thần nhân. Kết quả rất hiển nhiên, Quý Phong thậm chí không nhìn cô ta một cái.

Quý Phong vẫn là Quý Phong ngày xưa, điều đó khiến Sở Sở Tử Phàm cảm thấy vui mừng. Trong lòng lại đột nhiên có chút khổ sở, còn y thì sao? Vẫn là Sở Sở Tử Phàm trước đây ư?

Hay chính y cũng đã thay đổi, duy chỉ có mục đích thống nhất giang hồ là chưa hề biến mất?

“Khách quan, rượu của ngài đến đây.”

Sở Sở Tử Phàm cầm rượu lên uống, lại nghe Quý Phong ở đối diện nói: “Không được uống.”

Ly rượu rơi xuống đất, vỡ thành những mảnh nhỏ, long lanh lóng lánh, một vệt sáng lóe lên làm lóa mắt người khác.

Tuy là mệnh lệnh, nhưng sự quan tâm trong giọng nói ngay cả Vô Song cũng nghe ra được. Đôi mắt kinh ngạc quét tới quét lui giữa hai người: “Huynh quen hắn?” lại đột nhiên vui vẻ vỗ tay: “Quý Phong, huynh cuối cùng cũng nói chuyện rồi. Đây là câu nói đầu tiên của huynh hôm nay.”

“Tiếc là không phải với ta.” Cô tức giận nhìn Sở Sở Tử Phàm.

Bất luận ta trở thành bộ dạng gì đi nữa ngươi cũng nhận ra được ư? Thật không uổng cho tình yêu của chúng ta bao nhiêu năm qua.

Thế nhưng hắn nhận ra mình từ lúc nào chứ? Sở Sở Tử Phàm cười khan hai tiếng: “Quý Phong, đã lâu không gặp.”

“Phải, đã lâu không gặp.” Một ngày không gặp như cách ba thu. Ba năm không gặp, bọn họ đã không biết cách bao nhiêu  xuân hạ thu đông rồi.

Song, xuân thu theo thời gian rồi cũng sẽ đến. Người ư, nếu lần này không gặp được, sau này phải chăng thực sự không gặp lại được nữa?

Sở Sở Tử Phàm vẫn nhẫn tâm như vậy.

Nhưng mà, ta vẫn là thích ngươi như vậy.

Ta… vẫn yêu ngươi, Tử Phàm.

“Muốn uống rượu không?” Sở Sở Tử Phàm mỉm cười với hắn.

Quý Phong nhận lấy rượu trong tay y, một hơi cạn sạch, không một giọt đọng lại.

“Thật không ngờ tửu lượng của ngươi tốt như vậy, ta cũng không biết.”

Phải a, trước kia phân ly, bao nhiêu ngày đêm Quý Phong không tài nào ngủ được, liền chỉ có thể uống rượu. Ba năm qua rượu mình từng uống e là nhiều như một con sông rồi, tửu lượng sao có thể không tốt?

Nhưng hắn nói với Sở Sở Tử Phàm: “Lần sau không được hạ độc trong rượu nữa, rượu ở đây cũng không tệ lắm.”

Sở Sở Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, bất mãn quệt miệng.

Trái tim Quý Phong khẽ động, động tác này, mỗi thời mỗi khắc đều có thể xuất hiện trong đầu hắn, có chút đáng yêu, có chút nghịch ngợm. Sở Sở Tử Phàm, may mà y còn sống, may mà hắn tìm được y.

Bất kể y bằng lòng hay không, lần này hắn sẽ không rời xa nữa.

Kéo tay Tử Phàm đặt trong tay mình, Quý Phong thở dài một cái: “Ta không cần ngươi giải thích, tìm được ngươi là tốt rồi.”

Lời nói giản đơn khiến người nghe không đoán được ý trong đó, nhưng Sở Sở Tử Phàm lại rõ hơn ai, trong đó bao nhiêu chua xót, không phải dăm ba câu, cũng không phải thiên ngôn vạn ngữ có thể nói hết. Quý Phong yêu y so với y e rằng còn sâu đậm hơn. Trong tâm y cảm động, lời trên miệng cũng ôn nhu một tí: “Ta mới không cần giải thích, ngươi tìm được thì đi theo là được.”

“Hai người các ngươi rốt cuộc là quan hệ gì? Quý Phong, người này rốt cuộc là ai?” Vô Song tiến lên cố tách bàn tay đang nắm chặt của hai người ra, nhưng có cách nào có thể khiến cho Quý Phong buông tay sao?

Cô chưa bao giờ nhìn thấy Quý Phong dịu dàng như vậy. Sự dịu dàng của hắn là đối với nam tử dung mạo thanh lệ nhưng vô cùng u ám trước mặt.

Đáp án chính là không có. Không có cách gì khiến Quý Phong lại tiếp tục mất đi người trong tay nữa. Giấy đỏ đã phai, hồng nhan đã bạc, chỉ có tương tư không đổi, yêu y một mực như trước.

Quý Phong đột nhiên đứng dậy đẩy Vô Song ra ôm lấy Sở Sở Tử Phàm bay qua cửa sổ, biến mất trong bể người. Vô Song nhìn theo phương hướng bọn họ biến mất, suy tư rất lâu, người vừa rồi là Quý Phong sao?

Một Quý Phong như vậy cô chưa từng nhìn thấy trong những ngày vừa qua. Đừng nói sự quan tâm đó, nụ cười đó, ngay cả lời nói, Vô Song nhớ chỉ nói qua ba chữ, “ân”, “nga”, tiếp tục lại là một cái “ân”, không có tình cảm, thậm chí có thể chỉ là âm mũi mà thôi.

Nhưng mà, đối mặt với nam nhân vừa rồi, Quý Phong trong nháy mắt lại như có sắc thái, khiến người ta thực sự nhìn thấy loại ánh sáng rực sỡ chỉ thuộc về Quý Phong. Vô Song luôn xem Quý Phong như là  ý lang quân của mình. Người trên thế gian nói, lấy chồng phải lấy Quý Phong của Quý gia trang, mặc dù người đó thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng người càng lạnh nhạt, một khi thật tâm, nhiệt tình với người nào thì chính là một đời một kiếp, không rời không bỏ. Thế nên cho dù bị cự tuyệt, bọn họ vẫn sẵn lòng gả cho Quý Phong.

Quý Phong không cần tam thê tứ thiếp, Quý Phong không thích hồng phấn lục nhan, Quý Phong gia tài bạc vạn, Quý Phong độc bộ thiên hạ, Quý Phong…

Vô Song cơ hồ từng nghe tất cả lời đồn đại có liên quan đến Quý Phong. Ai ai cũng nói Quý Phong muôn vàn điều tốt, cô liền cũng cảm thấy như vậy. Loại ý nghĩ này ăn sâu vào tâm can, cho dù sau khi gặp một Quý Phong lạnh nhạt như vậy, ý nghĩ muốn gả cho hắn cũng chưa từng thay đổi.

Nhưng mà, lúc này cô mới biết, lời nói của những người đó đều đúng cả, người được Quý Phong yêu là tuyệt đối hạnh phúc. Chỉ là bọn họ cũng không biết, người Quý Phong yêu không phải nữ nhân như hoa tựa ngọc, mà là một nam nhân, một người vô cùng bình thường.

Khoảnh khắc ấy, Vô Song đột nhiên rất thanh thản. Quý Phong tuy không yêu cô, nhưng Quý Phong là giấc mộng mười năm nay của cô, giấc mộng này vẫn còn, sẽ luôn còn, cho đến khi cô lại yêu một người khác.

Quý Phong, trong tâm Vô Song âm thầm chúc phúc, ta tuy không gặp huynh vào thời điểm tốt nhất, nhưng ta hy vọng huynh hạnh phúc, hy vọng người đó có thể mang lại hạnh phúc cho huynh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK