• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Đòe

Tình dục hoan ái, đều là những thứ mà Sầm Dạ Lan từng rất ghét, khi còn bé y suýt chút nữa đã bị một lão già hiếp dâm, còn bây giờ là vì Nguyên Trưng, hết lần này đến lần khác phải nếm trải thứ hương vị của tình dục.

Tình là lửa, dục vọng là lửa, mồ hôi chảy xuống cũng là lửa, thiêu đốt khiến Sầm Dạ Lan mờ mịt, ý thức hỗn loạn. Bên dưới lại là một cú húc mạnh mẽ khác, toàn thân Sầm Dạ Lan cứng đờ, cắn chặt môi để không phát ra tiếng, trong khi âm hộ ướt át của y đang siết chặt lấy dương v*t đâm vào bên trong.

Nguyên Trưng không nhịn nổi thở dồn dập, cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt của Sầm Dạ Lan, bỗng trong lòng cảm thấy mềm nhũn một cách khó hiểu, liếm nốt ruồi dưới khóe mắt phải của y, nói: "Ngươi thấy khó chịu sao?"

Sầm Dạ Lan quay mặt đi, im lặng.

Nguyên Trưng cúi người muốn hôn lên môi y, nhưng lại đúng lúc Sầm Dạ Lan mở mắt ra, con ngươi ướt át, nhìn chằm chằm vào hắn. Nguyên Trưng thở càng gấp hơn, bên dưới lại to thêm một vòng, quy đầu cứng ngắc, thô lỗ nhéo eo y đẩy sâu vào.


Hai chân Sầm Dạ Lan bỗng nhiên mềm nhũn, hai người đang nằm trên bàn làm việc, vốn Nguyên Trưng đến đây với trạng thái nôn nóng sốt ruột, nhìn thấy Sầm Dạ Lan, hắn như một con dã thú bị bỏ đói đã lâu, một giây cũng không nhịn nổi.

Bàn làm việc được làm bằng gỗ cứng như hoa lê, da thịt trắng non săn chắc, vòng eo thon cùng cặp mông đầy đặn, khắp người lộ ra vẻ rắn rỏi của một chiến binh, còn có vài vết sẹo cũ bỗng trở nên gợi cảm lạ thường.

Nguyên Trưng không uống nhiều rượu, nhưng trong đầu có chút không tỉnh táo, phảng phất như say rượu, miệng đắng lưỡi khô.

Hắn ấn Sầm Dạ Lan xuống bàn, rồi bế y đến bên giường nhỏ trong thư phòng, không biết sức tay của thiếu niên từ đâu ra, nhưng rõ ràng hắn đã cao ngang ngửa Sầm Dạ Lan.

Thiếu niên cũng không biết khắc chế bản thân, mỗi cú thúc đều rất mạnh bạo và tàn nhẫn, dương v*t nóng bỏng cắm sâu vào bên trong, Sầm Dạ Lan chỉ cảm thấy một cơn đau tê dại đáng sợ.

Càng sợ, lỗ huyệt càng cắn chặt hơn, khiến Nguyên Trưng đổ mồ hôi ròng ròng, hắn không nhịn nổi nữa rồi, tức giận thúc mạnh vào cái lỗ dâm đãng hút tinh đàn ông kia, hận không thể đâm thủng y: "Đĩ, đừng cắn chặt như vậy chứ..."

Sầm Dạ Lan xấu hổ đến mức khóe mắt đỏ hoe: "Câm miệng —— a!"

Lời còn chưa kịp nói xong đã đổi thành hơi thở gấp dồn dập, nhưng vì Nguyên Trưng đâm quá sâu, bên trong như thể có một cái miệng nhỏ mở ra, mềm mại non nớt, chọc vào là sẽ chảy nước ra.

Nguyên Trưng hiển nhiên có chú ý tới, hai mắt sáng lên, liếm liếm môi, thấp giọng nói: "Sầm Tướng Quân, đây là cái gì hửm?"


Hầu kết Sầm Dạ Lan lên xuống, xấu hổ rũ mắt, Nguyên Trưng khẽ cười, tìm được vị trí lập túc thúc mạnh, nhất định phải gõ cửa xông vào. Trong cơn mê mang, như sắp bị xuyên thủng, trần trụi không thể che giấu, Sầm Dạ Lan nắm lấy cổ tay Nguyên Trưng, lồng ngực phập phồng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Nguyên Trưng thở hổn hển, banh rộng hai chân y ra, bất ngờ cúi xuống ngậm lấy đầu v* của y, Sầm Dạ Lan run rẩy toàn thân, không ngừng rên rỉ, nhưng Nguyên Trưng đã tàn bạo xâm nhập vào tử cung đang đóng chặt.

Eo và bụng Nguyên Trưng trở nên ẩm ướt, tiếng rên rỉ của Sầm Dạ Lan vì lên đỉnh mà bật thốt lên.

Nguyên Trưng trêu trọc nói: "Rõ là bị ta chịch đến phun nước mà còn không chịu nhận."

Vẻ mặt của Sầm Dạ Lan có chút thẫn thờ, Nguyên Trưng quẹt tinh dịch bôi lên khuôn mặt từ trước đến nay vốn luôn lạnh lùng, lông mi mảnh dài dính bẩn, vẻ mặt dâm dục không sao tả nổi, khiến trái tim Nguyên Trưng đập mạnh đến mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tinh lực dồi dào, Nguyên Trưng vẫn không quên há mỏ trêu chọc Sầm Dạ Lan, một chiếc giường nho nhỏ, hai cơ thể trần trụi, ướt đẫm mồ hôi dính lấy nhau trên chiếc giường ấy, tiếng giường rung lắc kẽo kẹt.

Đến khi trời sắp tối, xương cốt toàn thân Sầm Dạ Lan nhũn ra như bún, thở không ra hơi, Nguyên Trưng đè trên người y vẫn sinh long hoạt hổ như thường, ngón tay vuốt nhẹ lên vết sẹo trên lưng y vì hắn mà có.


Quỷ thần xui khiến thế nào mà Nguyên Trưng hôn lên, dọc theo sống lưng thẳng tắp đó, Sầm Dạ Lan run rẩy dưới thân hắn như núi ngọc sắp đổ.

Nguyên Trưng gọi: "Sầm Dạ Lan."

Sầm Dạ Lan nhíu mày, im lặng, Nguyên Trưng không cam lòng nhéo gáy y một cái, ra lệnh: "Nói chuyện."

Sầm Dạ Lan buộc phải ngẩng mặt lên, giọng nói khàn khàn, mệt mỏi hỏi ngược lại: "Nói cái gì?"

Nguyên Trưng sững sờ, nhìn thẳng vào y, Sầm Dạ Lan cũng nhìn lại, không biết làm sao, Nguyên Trưng không chịu nổi ánh mắt của y, dịch ra, chán nản nói: "Mất cả hứng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK