• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit & Beta: Đoè
Cuộc sống trong sự yên bình trôi qua nhanh chóng, Sầm Dạ Lan dành nửa cuộc đời để chinh chiến, không dám lơ là một phút giây nào, y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại rời xa Bắc Cảnh thời gian dài như vậy.

Kinh đô phồn hoa, phong cảnh khác biệt hoàn toàn so với Bắc Cảnh, mới đầu y còn chưa cảm thấy quen, sáng thức dậy mở mắt ra còn tưởng mình vẫn đang ở Bắc Cảnh, đẩy cửa ra, một làn gió sớm lướt qua chóp mũi khiến y tỉnh táo hơn.
Gió ở kinh thành dịu nhẹ, khác hẳn Bắc Cảnh lạnh lẽo, phủ đầy sỏi đá.
Nguyên Trưng biết y đang lo lắng cho Bắc Cảnh, nên cứ cách mấy ngày lại cho người nhanh chóng đưa công văn từ Bắc Cảnh đến kinh.

Thật ra uy danh của Sầm Dạ Lan đã vững từ lâu, sau y cũng có rất nhiều tướng tài, dù cho y không có ở Bắc Cảnh thì nơi đó cũng loạn không được.
Nguyên Trưng cười y, nói y so với người làm hoàng đế như hắn còn có nhiều nỗi lo bận tâm hơn, vì để cho y không phải lo lắng, dù trời có sập xuống đất, thì có hoàng đế là hắn đây cũng chống đỡ được, còn y cứ an tâm dưỡng thai.
An tâm dưỡng thai, chỉ vỏn vẹn bốn từ thôi đã đủ để khiến Sầm Dạ Lan đỏ mắt ngượng ngùng, nói không nên lời.
Nguyên Trưng cúi người hôn lên môi y rồi nói: “Đại tướng quân của ta ơi, ngươi không muốn nhìn thấy lãnh thổ mấy ngàn dặm mà ngươi trấn giữ nhiều năm như vậy sao?”
Nguyên Trưng nói rất nhẹ nhàng, Sầm Dạ Lan ngơ ngác, sau đó cụp mắt xuống và khẽ nở một nụ cười.
Nguyên Trưng giờ đã là hoàng đế, tranh thủ lúc những rảnh rỗi, hắn sẽ kéo theo Sầm Dạ Lan cải trang cùng vi hành khắp kinh đô.

Hắn từng là một công tử bột ăn chơi bậc nhất kinh thành, ở đây có thú ngon vật lạ gì không ai biết rõ hơn hắn.

Sầm Dạ Lan chưa bao giờ sống một cuộc sống nhàn nhã như vậy, như thể thời gian đang trôi chậm lại, trở nên đầy màu sắc và sống động.
Nguyên Trưng và y cùng nhau đến thăm Phương Tĩnh.

Từ ngày hôm đó trở về kinh thành, Phương Tĩnh bị gãy ba cái xương sườn và bị nội thương, may mắn thay Mạnh Hoài Tuyết đã đến kịp thời lúc gã đang hấp hối.
Vài tháng sau, khi sức khoẻ đã ổn định, Nguyên Trưng lên ngôi hoàng đế.
Nguyên Trưng đích thân đến gặo gã, tiểu tử kia ôm cái đùi lớn Nguyên Trưng khóc bù lu bù loa, gào thét trời cao che chở, gã đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại Nguyên Trưng nữa.

Lão quận vương đứng bên cạnh làm như không thấy, bình tĩnh nói: “Phương Tĩnh, không được làm càn.”
Nguyên Trưng lại nói: “Quận vương, không sao.”
Hắn liếc nhìn Phương Tĩnh rồi nói: “Vẫn chưa chịu dậy?”

Phương Tĩnh miễn cưỡng đứng lên, lão quận vương lườm gã, nói với Nguyên Trưng: “Bệ hạ, lão thần xin cáo lui.” Nói xong, ông nhìn Sầm Dạ Lan đứng phía sau Nguyên Trưng gật đầu chào hỏi rồi lùi ra ngoài.
Ông vừa rời đi, Phương Tĩnh lập tức nhìn Nguyên Trưng, nói: “A Trưng, ngươi thật sự là hoàng đế?”
Nguyên Trưng hừ cười, không tỏ rõ ý kiến.
Phương Tĩnh than thở: “Ta giống như đang mơ vậy...”Gã đột nhiên chuyển đề tài, ngóng ngóng nhìn Nguyên Trưng: “A Trưng, ta có thể coi như là có công hả?”
Nguyên Trưng nói: “Có công.”
Phương Tĩnh nói: “Có công là sẽ có thưởng đúng không?”
Nguyên Trưng tặc lưỡi: “Không phải là ta đã thưởng cho ngươi rồi sao?” Sau khi hắn lên ngôi không lâu, đã cho người mang không ít thứ tốt đến phủ của Quận vương.

Phương Tĩnh cười đắc ý, nói: “Rượu của ta đâu?”
Nguyên Trưng cười nói: “Đợi ngươi khoẻ lại, ta sẽ ra ngoài cùng uống với ngươi.”
Phương Tĩnh nói lầm bầm: “Ngươi có biết là ta đã rất sợ hãi không, ta còn tưởng rằng mình không sống nổi——” Nói đến không sống được, vẻ mặt gã sượng cứng lại nhìn Sầm Dạ Lan, chắp tay hành lễ với y.
Sầm Dạ Lan nhìn Phương Tĩnh, chỉ thấy gã ngước mắt lên nhìn y, nói: “May mắn có Tề Minh và tất cả anh em Bắc Cảnh liều chết để bảo vệ, vậy nên ta mới có thể đứng ở đây ngày hôm nay.”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói: “Sống chết có số, không cần phải như vậy.”
Nguyên Trưng nắm chặt lấy tay y, đột nhiên mở miệng nói: “Phương Tĩnh, vừa hay, ngươi hãy theo cha ngươi vào triều đi.”
Phương Tĩnh sững sờ, Nguyên Trưng lại nói: “Phụ thân ngươi nhất định đã nói với ngươi chuyện triều rồi, dưới trướng trẫm còn đang thiếu người.”
Phương Tĩnh đau khổ vô cùng: “...!Nhưng ta có thể làm gì đây?”
Nguyên Trưng cười nói: “Sợ cái gì, mấy ngày nữa sẽ truyền thánh chỉ, ngươi chuẩn sớm chút để nhận chức đi.”
Nói xong, hắn kéo Sầm Dạ Lan phất tay rời đi.
Hai người ra khỏi phủ quận vương, đi dạo trên đường phố Yến đô, Sầm Dạ Lan im lặng suốt quãng đường, Nguyên Trưng ngoắc ngoắc lòng bàn tay y, nói: “Đang nghĩ đến Tề Minh sao?”
Sầm Dạ Lan do dự một lúc, gật đầu.
Nguyên Trưng siết chặt bàn tay y, Sầm Dạ Lan nói: “Cha mẹ của Tề Minh đều chết dưới lưới kiếm của đám người Hồ, hắn may mắn sống sót, sau đó thì hắn một mình lưu lạc đến Hãn Châu, đúng lúc Hãn Châu đang chiêu mộ binh lính, hắn lập tức muốn đi tòng quân.”
“Khi đó tuổi của Tề Minh vẫn còn nhỏ.” Sầm Dạ Lan khoa tay lên miêu tả, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ và nói: “Lính phụ trách chiêu mộ không chịu điền tên cho hắn, vậy nên hắn chỉ ngồi xổm sang một bên, ngày nào cũng bám lấy bọn họ, ngồi xổm đến tận ngày thứ ba, khi ấy ta vô tình đi ngang qua, thấy hắn lẻ loi một mình, vì không đành lòng nên đã nhận hắn vào, đảo mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
Sầm Dạ Lan nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt lại mờ mịt ảm đạm, y khẽ thở dài.
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, vô thức nghĩ y nhìn ngoài mặt thì lạnh lùng, vô tâm nhưng trái tim lại mềm yếu nhất, thuần khiết như một đứa trẻ.
Hắn thật may mắn biết bao khi có được một người như vậy.
Nguyên Trưng đột nhiên nắm lấy tay và hôn lên môi y, tay Sầm Dạ Lan run lên, lập tức tỉnh táo lại đưa mắt nhìn xung quanh.


Đường phố dài nhộn nhịp, dòng người tấp nập qua lại.
Sầm Dạ Lan thấp giọng nói: “Đang ở bên ngoài, có nhiều người như vậy...”
Nguyên Trưng mỉm cười, ghé sát bên Sầm Dạ Lan như thì thầm nói: “A Lan, ta thật sự thích ngươi.”
Mặt Sầm Dạ Lan lập tức đỏ bừng lên, muốn rút tay lại nhưng Nguyên Trưng cố tình nắm càng chặt hơn, lòng bàn tay nóng bỏng, tựa như tình yêu mãnh liệt của chàng trai trẻ, không hề che giấu và rất trần trụi, không cho phép y trốn thoát.
Nguyên Trưng càng cười càng vui sướng.
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, bụng bầu của Sầm Dạ Lan cũng ngay càng lớn lên, sáu tháng đã thấy rất rõ ràng.
Sau một khoảng thời gian điều dưỡng, chứng đau đầu của Nguyên Trưng đã thuyên giảm rất nhiều, đến đêm thì trèo tường vào phủ tướng quân yêu dấu.

Sầm Dạ Lan đã nhắc đến chuyện này hai lần, Nguyên Trưng đáp lại bằng một nụ cười tươi rói nhưng vẫn chứng nào tật nấy, vậy nên y chủ có thể nhắm mắt làm ngơ mặc hắn trèo, còn ngầm dặn dò người hầu của mình mở cửa.
Nguyên Trưng phát hiện Sầm Dạ Lan gần đây có tâm sự, cụ thể là y thường xuyên thất thần, hồn vía cứ như đang phiêu du trên mây.

Lúc đầu hắn còn nghĩ là y đang nhớ đến Bắc Cảnh nên đã cố ý hoặc vô tình đề cập đến một vài chuyện, nhưng Sầm Dạ Lan lại mất tập trung, quẳng chủ đề sang một bên.
Đêm đó, Nguyên Trưng nửa ngủ nửa tỉnh, để ý đến người bên cạnh động tĩnh.

Ý thức hắn còn chưa rõ ràng thì tay đã vươn ra ôm lấy Sầm Dạ Lan, ngái ngủ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Sầm Dạ Lan nói: “Đi tiểu đêm.”
Nguyên Trưng mơ hồ âm ừ nhưng không thả tay ra, ngược lại còn cọ cọ vào cổ người ta, mở mắt ra mới thấy hai mắt Sầm Dạ Lan sáng trưng, trông như chẳng buồn ngủ chút nào.
Nguyên Trưng nói: “Đi tiểu đêm thật ấy hỏ?”
Sầm Dạ Lan liếc hắn, Nguyên Trưng đã chống người ngồi dậy nhìn y, nói: “Ta đi với ngươi.”
Sầm Dạ Lan hết nói nổi: “Nào có ai đi tiểu đêm chung cơ chứ?”
“Thì đi thôi.” Nguyên Trưng ngáp một cái, nói: “Vừa hay đi cùng nhau luôn.”
Sầm Dạ Lan thở dài trong lòng, chẳng qua là vì y suy nghĩ quá nhiều nên không ngủ được, cơ thể nặng nhọc dẫn đến trằn trọc, có thể sẽ đánh thức Nguyên Trưng cho nên y muốn đổi sang phòng khác, không ngờ hắn lại tỉnh dậy.
Sầm Dạ Lan chậm rãi nằm trở về, nói: “Không đi.”

Nguyên Trưng lập tức bật cười, chống người lên giường, cúi đầu nhìn Sầm Dạ Lan, đưa tay chạm vào má y, thấp giọng nói: “A Lan, nếu ngươi có tâm sự gì thì cứ nói với ta, được không? Đừng giấu ta.”
Sầm Dạ Lan ngẩn người, không nói gì.
Nguyên Trưng nhỏ nhẹ nói, còn có hơi đáng thương: “Ta luôn sợ mình yêu ngươi không đủ nhiều, để ngươi phải chịu thiệt thòi, đừng thấy ta còn nhỏ tuổi mà bắt nạt ta, giấu kín mọi chuyện.”
Sầm Dạ Lan yên lặng, nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói: “...!Ta không có giấu ngươi.”
Nguyên Trưng hừ một tiếng, đáng thương nói: “Sao lại không có, theo lẽ thường mà nói, ngươi ta đã là vợ chồng, mà đã là vợ chống thì sẽ chung sống cả đời, ngươi không chịu thẳng thắn với ta, trong lòng ngươi căn bản không hề muốn sống với ta hết đời!”
Lời buộc tội không thể vô lý hơn, Sầm Dạ Lan dở khóc dở cười, biết rõ là Nguyên đang phát huy năng lực gây sự vô cớ, nhưng y vẫn thở dài, nói: “...!Ta muốn.”
Nguyên Trưng ngẩn ra, hắn không ngờ là Sầm Dạ Lan lại thẳng thắn như vậy, nhất thời có hơi được yêu mà sợ, đần cả người.
Sầm Dạ Lan nói: “Ta chỉ hơi lo lắng.” Nói ra vẫn thấy hơi khó chịu.
Nguyên Trưng nói: “Lo lắng cái gì?”
Ánh mắt Sầm Dạ Lan rơi trên tấm màn treo trước giường, một lúc sau y mới nói: “Ta đã không còn nhớ rõ được cha mẹ mình trông như thế nào nữa rồi, chỉ nhớ là bọn họ không thích ta, nói ta ——” Y ngập ngừng, nhẹ nhàng nói ra hai từ: “Xui xẻo, thứ gì.”
Nguyên Trưng nhíu mày, nhưng hắn không ngắt lời y mà chỉ nắm lấy bàn tay y dưới lớp chăn.
Sầm Dạ Lan nói: “Bọn họ nói ta là quái vật, sinh ra đã là quái vật, sau đó thì làng bị đám người Hồ xâm chiếm và cướp bóc, cha mẹ đều bị giết chết.

Ta sống sót vì không ở trong nhà, lang bạc hai năm, trong hai năm này ta chỉ nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến chuyện bọn họ gọi ta là quái vật.

Nhưng khi ấy ta lại không biết mình khác người bình thường chỗ nào.”
“Mãi cho đến ngày hôm đó...” Sầm Dạ Lan như quay về ngày ấy, y bị đè ở nơi một nơi hoang vu, bị lột quần áo, hai chân bị bàn tay khô gầy bẻ ra.

Gã kia cười rất quái dị, nói y là tiểu quái vật, một con tiểu quái vật có bộ phận của phụ nữ, thứ nam không ra nam nữ không ra nữ, đủ loại lời lẽ ác độc suýt chút nữa đã bóp chết y.
Mặc dù sau đó y đã tự tay giết chết gã, nhưng loại cảm giác buồn nôn và sợ hãi vẫn cứ đeo bám y nhiều năm như một vết thịt thối nát.

Sầm Dạ Lan cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, y sẽ tự mình vạch ra chỗ thịt thối nát ấy và phơi bày cho Nguyên Trưng thấy.
Vẻ mặt y rất bình tĩnh nhưng trái tim hắn trái tim đau như có kim châm, hắn siết chặt tay Sầm Dạ Lan, khàn giọng nói: “Xin lỗi, A Lan...!Xin lỗi.”
Sầm Dạ Lan ngước mắt lên nhìn vẻ mặt áy náy của Nguyên Trưng, y lắc đầu, nhẹ giọng: “Ta chỉ là lo lắng...!lo lắng rằng đứa bé này sẽ giống như ta.”
Giống như y, không trọn vẹn, là một con quái vật.
Ý nghĩ này đột ngột xuất hiện, nó đến một cách khó hiểu nhưng lại chẳng thể biến mất, khơi dậy quá khứ đầy bụi bặm khiến Sầm Dạ Lan không khỏi lo lắng và sợ hãi.
Nguyên Trưng nói: “Không phải...!A Lan, không phải!”
Giọng nói của hắn chợt lên cao, hắn nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, hung ác nói: “Ngươi không phải vận xui xẻo, thứ gì, càng không phải là quái vật!”
“Không phải!”
Hắ dường như nhận ra được mình đang thất thố, cố gắng dịu giọng lại, nhẹ nhàng nói: “Ngươi là Sầm Dạ Lan độc nhất vô nhị của đời này.”

“Vạn người chưa chắc có được một, độc nhất vô nhị.”
“Là Đại tướng quân của ta và cũng là người trong lòng.” Hắn nhìn y thật sâu, trao cho y mộ chiếc hôn, dịu dàng nói: “Là cục cưng của ta.”
Sầm Dạ Lan khẽ chớp mắt, không hiểu vì sao chóp mũi cay cay.
“Nếu như con...”
Nguyên Trưng nói: “Giống như ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn con nữa sao?”
“Sẽ không.” Sầm Dạ Lan không chút nghĩ ngợi.
Mặt Nguyên Trưng rạng ý cười, nhẹ giọng nói: “Ta cũng sẽ không, ta sẽ yêu con như châu như bảo, con sẽ là tiểu hoàng tử, tiểu công chúa tôn quý nhất Đại Yến.”
“Đời này có ta và ngươi yêu con, thương con, sẽ không để con phải chịu thiệt thòi, ấm ức.”
“Ta bảo đảm.”
Sầm Dạ Lan kinh ngạc nhìn Nguyên Trưng, sự mù mịt kéo dài nhiều ngày dường như tiêu tan trong nháy mắt, đột nhiên trở nên dễ dàng hơn.

Y nghĩ, con y chắc chắn sẽ không nối gót y.
Sầm Dạ Lan thấy ngượng ngừng khi đối diện với ánh mắt chăm chú của Nguyên Trưng.

Y đã hơn 30, nhưng vẫn muốn được Nguyên Trưng an ủi dỗ đanh mình, thật sự là...!Càng sống càng đi lùi.
Nguyên Trưng cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhìn Sầm Dạ Lan, trái tim bỗng trở nên mềm mại hơn, hắn cười, cúi người tựa lên trán y, như vành tai chạm tóc mai, nói: “A Lan ơi, ta rất vui.”
Sầm Dạ Lan nói: “Vì sao vui?”
Mặt mày hắn đều là ý cười, hôn lên khóe môi y, nói: “A Lan, càng tin tưởng ta hơn, dựa dẫm vào ta hơn.”
Hai tai Sầm Dạ Lan nóng lên, bỗng nhiên Nguyên Trưng lại nói: “Ngươi có hận ta không?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nguyên Trưng tràn đầy sợ hãi, cẩn trọng từng chút một, còn có hơi mong ngóng.

Sầm Dạ Lan nhìn y, nói: “Rất hận.”
Nguyên Trưng mím môi: “Còn hận nữa không?”
Sầm Dạ Lan không nói gì càng khiến hắn căng thẳng, trông rất tội nghiệp, nhìn không giống hoàng đế một chút nào mà giống một chú chó con đang cầu xin lòng thương xót hơn.
Một lúc lâu sau hắn mới nghe thấy Sầm Dạ Lan cười nói: “Không hận nữa.”
Sầm Dạ Lan lúc trước thật sự rất ghét Nguyên Trưng, ghét là thật nhưng yêu cũng là thật, trên thế gian này, yêu ghét không thể tính toán rõ ràng.
Đời người trăm năm ngắn ngủi, sao không làm điều mình muốn, đi theo tiếng hát, hết lòng trở về.
——-
Tự dưng thấy pin còn nhiều lại ngồi edit =)))).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK