Edit & Beta: Đoè
Chớp mắt một cái mùa hè đã qua và mùa xuân đã đến, ở Bắc Cảnh đã bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết ở kinh đô lạnh giá nhưng bầu trời vẫn xanh một mảnh.
Trong nửa năm qua, Nguyên Trưng rất trọng dụng Lý Cảnh Xước, có ý thăng chức cho hắn để phá vỡ thế cục bế tắc ở Hà Đông.
Từ sau khi tin tức về cái chết của Tư Thiều Anh truyền về Hà Đông, lão tướng quân Tư Bắc Hành lâm bệnh và không lâu sau đó thì qua đời.
Ông ta vừa chết, Tư gia chỉ còn lại đứa con trai thứ hai tầm thường, căn bản không gánh nổi trọng trách bảo vệ biên cương.
Hành động này của Nguyên Trưng như là nhằm đến Hà Đông, nhưng thực tế là để thay đổi thế gia quý tộc canh giữ biên giới, cha truyền con nối từ đời này sang đời khác, không có cơ hội cho binh lính, tướng sĩ có xuất thân thấp kém và từ đây họ chỉ biết có thế gia trông coi biên cương chứ không phải hoàng đế.
Mâu thuẫn giữa giai cấp thấp kém và gia cấp quý tộc đã tồn tại từ lâu, trong một thời gian các thế gia quý tộc kho nghe được tin đã ra tay trước, trong tối ngoài sáng dò hỏi Mạnh Đàm và Sầm Dạ Lan ý định của hoàng đế.
Nguyên Trưng không nhân từ như tiên hoàng đế, trước kia lúc chưa lên ngôi thì hắn là một Hỗn Thế Ma Vương, bây giờ hắn đã lên ngôi, dù hắn không làm điều gì khác thường, lời nói và hành động cũng dần mang theo tư thái uy nghiêm của một hoàng đế.
Hắn càng khó chơi, mềm không được cứng không xong, thì sẽ rất khó nắm bắt.
Nhưng còn Mạnh Đàm lại luôn rất khéo léo trong cách đối nhân xử thế, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lời nói rất khách sáo, Sầm Dạ Lan tính càng đơn giản thô bạo hơn, trực tiếp cáo bệnh đóng cửa không ra, không tiếp khách, chặn tất cả những người khác ở ngoài cổng.
Vài ngày sau, trong triều nổi lên một cơn bão quét, Nguyên Trưng dùng sức dẹp bỏ mọi bàn tán nghị luận, ban hành lệnh đầu tiên từ sau khi hắn lên ngôi, đó là tất cả các binh sĩ biên cương đều được trọng thưởng, người có công nhỏ thì thưởng nhỏ, người góp công lớn thì thường lớn, bất kể tôn ti chỉ nhắc đến công lao, gia cảnh thấp hèn cũng có thể.
Ngay khi triệu lệnh được ban hành, mọi người đều kinh ngạc.
Ở Đại Yến có rất nhiều thế gia, bọn họ đã chiếm giữ làm của riêng cả trăm năm kể từ thời lập quốc, thâm căn cố đế.
Dù trăm năm đã trôi qua, thế gia ngày một suy giảm, nhưng xuất thân hàn môn thì khó mà có được tương lai sán lạn.
Ví dụ như Lý Cảnh Xước, tòng quân mười năm, đã lập được vô số chiến công, nhưng vẫn có vô số người không biết đến hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, có người khen cũng có kẻ chê bai, mỗi người nói một kiểu.
“Hôm nay lại có kẻ đến quấy rầy ngươi sao?” Nguyên Trưng trầm giọng nói.
Sầm Dạ Lan “ừ” một tiếng, nhéo vết đen trên tay, suy nghĩ một lúc rồi thu lại.
Nguyên Trưng nhíu mày, có hơi lo lắng: “Vẫn chưa hết hi vọng sao.”
Hành động của Nguyên Trưng đối với Hà Đông chắc chắn đã khơi dậy lòng cảnh giác của đám thế gia, hiện tại hắn dựa vào Sầm Dạ Lan và Mạnh Đàm nhiều nhất, hai người thuộc thế gia, muốn gặp bọn họ đơn giản là vì muốn hai người ra mắt đại diện cho các thế gia, ngỏ ý với hắn.
Sầm Dạ Lan nói: “Nhà họ Tư bây giờ chỉ còn trên danh nghĩa, ngươi trọng dụng Phụng Ninh, chính là đang trọng dụng giai cấp thấp kém, đám bọn họ đều sợ rằng mình sẽ trở thành Tư gia tiếp theo.”
Nguyên Trưng chơi đùa với quân trắng trong tay, vừa chơi cờ vừa vừa cười nói: “A Lan, ngươi không sợ sao?”
Vẻ mặt của Sầm Dạ Lan rất bình tĩnh hỏi: “Vì sao phải sợ?”
“Năm đó cha nuôi ta từng khuyên tiên đế, ở biên cảnh có nhiều nguyên nhân bất lợi, tiên đế vốn định cải cách, nhưng trong triều lại gặp phải nhiều trở ngại nên đành từ bỏ.
Thật ra, việc bảo vệ biên giới không phải chỉ dựa vào một nhà một người, mà là ngàn vạn tướng sĩ.
Kẻ có công sẽ được đền đáp, để không làm nao lòng dân, mà còn có thể khích lệ quân dĩ dỗ sức, cớ sao không làm?”
Nguyên Trưng than thở: “Nếu như thiên hạ ai cũng thâm minh chính nghĩa như A Lan thì tốt biết mấy, A Lan không biết, sáng nay lúc lâm triều có mấy người quay ra mắng ta quái đản.”
Hắn nói như thể bị tổn thương thật, Sầm Dạ Lan liếc hắn, xoa xoa chân mình, hùa theo nói: “Ồ? Ai dám mắng bệ hạ?”
Nguyên Trưng thấy thế thì quên luôn mình định nói gì, hắn thả quân cờ xuống, đi thẳng đến ngồi xổm xuống trước mặt Sầm Dạ Lan, vươn tay xoa chân cho y, trầm giọng: “Bị nhức chân hử?”
Người Sầm Dạ Lan ngày càng nặng nhọc, mệt mỏi đến mức thắt lưng và chân thường xuyên bị tê nhức, thể lực cũng không còn tốt như trước.
Lực ấn của Nguyên Trưng vừa phải, rất quen thuộc, nhưng Sầm Dạ Lan có chút không quen, y rũ mắt nhìn Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng nhìn cái bụng tròn vo của y, cúi xuống hôn con qua lớp quần áo: “Tiểu quai quai.”
Tai Sầm Dạ Lan đỏ lên và nghe thấy Nguyên Trưng hỏi mình:“A Lan, ngươi nói xem con sẽ là một tiểu hoàng tử hay là một tiểu công chúa đây?”
Giọng điệu hắn si mê và tràn đầy mong đợi, trái tim Sầm Dạ Lan mềm nhũn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con trai hay con gái đều được cả.”
Nguyên Trưng nói: “Tốt nhất là đừng giống tính ta.”
“Hả?”
Nguyên Trưng nói: “Hồi bé ta rất xấu tính, bây giờ tính cũng không tốt lắm, nếu tính con giống ta, vừa bướng bỉnh lại nghịch ngợm, chỉ sợ sẽ càng đau đầu hơn.”
Hắn dừng một lúc, nhìn Sầm Dạ Lan cười nói: “Giống A Lan là tốt nhất, dù là con trai hay con gái đều khiến người ta yêu thích.”
Mặt y càng đỏ hơn, mất tự nhiên nói: “Giống ta có gì tốt...”
Nguyên Trưng tự tin nói: “Đương nhiên là tốt rồi, ngàn tốt vạn tốt, không giúp có thể tốt hơn.”
Sầm Dạ Lan nhỏ giọng: “Ăn nói linh tinh.”
Nguyên Trưng cười cười, gối lên đùi y nói: “A Lan, nên đặt tên gì cho con thì hay nhỉ? Ta đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, nhưng vẫn không cảm thấy xứng với con.”
Sầm Dạ Lan dừng lại rồi nói tiếp: “Đứa bé theo họ Sầm.”
Nguyên Trưng sững sờ, ngồi thẳng dậy nhìn Sầm Dạ Lan, y ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt hắn, không nói gì.
Một lúc sau, Nguyên Trưng lui lại, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”
Sầm Dạ Lan nói: “A Trưng, ngươi định dùng thân phận gì để đưa nó vào hoàng thất đây?”
Nguyên Trưng nói: “Tất nhiên là con của ta rồi.”
Sầm Dạ Lan im lặng nhìn Nguyên Trưng, hắn ngay lập tức hiểu ra, bình tĩnh lại nói: “A Lan, ta chỉ muốn mang đến cho con của chúng ta nhưng điều tốt nhất...!Nó vốn là hoàng tử, là công chúa tôn quý của Đại Yến, được vạn người ngưỡng mộ.”
Sầm Dạ Lan thở dài, gọi hắn: “Thất lang.”
Nguyên Trưng ngơ ngác, chỉ thấy Sầm Dạ Lan nghiêm túc nói: “Năm đó phụ hoàng ngươi cũng muốn cho ngươi những thứ tốt nhất, bao gồm cả vị trí chí tôn thiên hạ này.”
Nguyên Trưng giật mình, nhìn Sầm Dạ Lan, y cũng đang nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ngươi đưa nó về hoàng thất, nhưng ngươi định giải thích với bàn dân thiên hạ như thế nào về mẹ ruột của nó đây?”
“Danh không chính ngôn không thuận, mặc dù là hoàng thất cao quý, nhưng con sẽ phải gánh vác vết nhơ này cả đời.”
Nguyên Trưng im lặng một lúc lâu, đột nhiên cúi xuống cắn vào môi Sầm Dạ Lan, y không trốn tránh, thè lưỡi ra, hôn Nguyên Trưng một cách nhẹ nhàng và kiên nhẫn, xoa dịu cảm xúc đang kích động của hắn.
Mãi sau, khi hai người họ tách nhau ra, Nguyên Trưng lại mổ mổ lên khoé môi y, nghịch ngợm như một đứa trẻ, cậy mạnh nói: “Mặc dù không vào hoàng thất, ta cũng muốn nó được vinh sủng gia thân, để con có thể sống tự do sung sướng cả đời!”
Sầm Dạ Lan bỗng nhiên nở nụ cười, gật đầu nói: “Được.”
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, càng đến gần ngày sinh nở, Nguyên Trưng càng lo lắng, còn căng thẳng hơn cả Sầm Dạ Lan, đến mức ngày đêm không ngủ được.
Hắn đã xem qua rất nhiều điển tịch, biết rõ lúc phụ nữ sinh con là cửu tử nhất sinh, vô cùng đau đớn, chưa kể thân thể của Sầm Dạ Lan có hơi đặc thù.
Hắn lo lắng đến mức thỉnh thoảng tóm lấy Tô Trầm Chiêu hỏi: “Mọi chuyện thật sự sẽ ổn chứ?”
Tô Trầm Chiêu từ nhỏ đã chứng kiến nhiều bệnh hiểm nghèo và bệnh nan y, nhưng chưa từng đỡ đẻ nên tâm lý cũng rất căng thẳng, Nguyên Trưng vừa hỏi, cậu càng căng thẳng hơn, lắp bắp nói: “Chắc...chắc là sẽ không, không có chuyện gì đâu.”
Nguyên Trưng cau mày, nói: “Cái gì gọi là chắc? Làm sao có thể “chắc” được?”
Tô Trầm Chiêu nói: “Ta...!Ta, ta sẽ cố hết sức —— để làm được.”
Nguyên Trưng càng không vui: “Phải bảo đảm không có sai sót gì.”
Tô Trầm Chiêu thực sự không biết nên nói gì, Sầm Dạ Lan dở khóc dở cười, ngược lại y bình tĩnh hơn hai người kia nhiều, nói: “Trầm Chiêu, ngươi về trước đi.”
Sau khi Tô Trầm Chiêu rời đi, Nguyên Trưng không nói một lời vươn tay ôm lấy Sầm Dạ Lan, y bật cười, đưa tay lên xoa đầu hắn: “Ngươi lo gì chứ?”
Nguyên Trưng rũ mắt xuống nhìn bụng y, lầu bầu nói: “Sao có thể không lo lắng cho được, đây là chuyện sinh nở đấy.”
“Ta đã tìm người hỏi qua rồi, họ nói rằng có thể sẽ đau đến muốn chết đi, thậm chí còn có —— “
Hắn không thể nói tiếp, mặt mày trắng bệch.
Sầm Dạ Lan mỉm cười, ngốc nghếch an ủi hắn: “Chuyện cửu tử nhất sinh ta đã gặp nhiều rồi, không lo lắng...”
Trái tim Nguyên Trưng mềm nhũn, cọ cọ lên trán y nói: “Dạ, Sầm Tướng Quân kiến thức sâu rộng, chỉ đơn giản là đẻ con thôi mà, có gì đâu.”
Sầm Dạ Lan ngẩn ra, Nguyên Trưng nhìn y, không kìm được lại hôn lên môi Sầm Dạ Lan một cái, thì thầm với đứa con trong bụng: “Tiểu quai quai, nghe lời chút, không được dằn vặt cha con, nếu không khi nào nhà mi ra đời rồi cha nhất định sẽ xử lý mi.”
Trong mắt Sầm Dạ Lan rạng ý cười.
Dù Nguyên Trưng có lo lắng đến đâu thì cũng đến ngày Sầm Dạ Lan sinh con.
Ngày hôm ấy Nguyên Trưng đang đi dạo với Sầm Dạ Lan trong sân, y chợt dừng bước, cau mày lại, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, bế y lên chạy thẳng vào trong phòng, hét to ra bên ngoài, gọi người đi tìm Tô Trầm Chiêu.
Sầm Dạ Lan nhìn ánh mắt hoảng sợ của Nguyên Trưng, nắm chặt lấy tay hắn, Nguyên Trưng bóp mặt rồi hôn chụt chụt lên môi y, nói: “Không sao, đừng sợ, ta ở đây, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
Sầm Dạ Lan nói: “Ta không sợ.”
Y vẫn nhìn Nguyên Trưng, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Nguyên Trưng, ta thích ngươi.”
Nguyên Trưng ngẩn người, nhìn hái má Sầm Dạ Lan tái nhợt, muốn cười, nhưng hai mắt hắn lại đỏ hoe: “Ta biết, ta thích ngươi, yêu ngươi.”
Sầm Dạ Lan yên tâm.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân vội vã hỗn loạn, cửa sổ không đóng, mơ hồ có thể nhìn thấy chân trời bao la, trời cao vô tận, một con Phi Điểu tung cánh bay ngang qua, như lướt qua trăm sông ngàn núi, lao thẳng về phía con đường dài phía trước.
Kết thúc.
Năm Thành Minh thứ năm, Đại tướng quân Bắc Cảnh Sầm Dạ Lan thỉnh cầu một cuộc viễn chinh, dẫn quân Tĩnh Bắc đánh thẳng vào Vương Đình, một lần hành động dẹp yên hỗn loạn của đám người Hồ, tất cả các bộ tộc ở Bắc Cảnh đều đầu hàng, quy phục Đại Yến.
Mặt rồng của Yến đế vô cùng vui vẻ, phong Sầm Dạ Lan làm vương khác họ, phong hào là Tuyên Bình, phong con gái của y Sầm Ngọc là Trường Ninh công chúa.
Nguyên Trưng tại vị hai mươi năm, chăm lo việc nước, dẹp yên giặc ngoại xâm, mở ra một thời kì thái bình thịnh trị, có rất nhiều giai thoại về minh quân hiền thần lưu danh sử sách, được người đời sau ca ngợi.
Duy chỉ có một điều mà Yến đế bị lên án trong đời—— cả đời không lập hậu, cũng chưa từng nạp phi, hậu cung thùng rỗng kêu to.
Thế nhân có rất nhiều suy đoán về chuyện này, nhưng suy đoán thế nào thì cũng là chuyện của sau này.
HOÀN CHÍNH VĂN
Vậy là chúng ta đã đi hết bộ truyện “Quan Sơn Nguyệt” của tác giả Hoa Quyển.
Xin cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi, cảm ơn những lời khen (có cánh) của mọi người đã tạo động lực để tôi edit và không ngại chờ đợi tôi hoàn bộ truyện dù rằng câu văn tôi edit chưa được chỉn chu, còn nhiều lỗi sai chính tả.
Còn 2 PN tôi cũng đã edit xong trước rồi nên sẽ đăng luôn cùng chương cuối này.
Mong rằng mọi người sẽ ủng hộ nhưng bộ truyện sau mà tôi edit nữa nhé..
Danh Sách Chương: