• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit & Beta: Đòe
Sầm Dạ Lan tay nắm giữ đội quân hùng hậu từ Bắc Cảnh trở về kinh, mặc dù đã đơn giản hóa nhất có thể vì tiên đế băng hà, người có tính tình lạnh nhạt và sống khép mình như y từ trước đến nay không hề thích những dịp như thế này, nhưng cũng tránh không được phải các bữa tiệc xã giao.
Chuyện Nguyên Trưng bị điên là chuyện lớn ở kinh thành, hắn vốn là vị hoàng tử được tiên hoàng đế cưng chiều nhất, là người được kỳ vọng nhất sẽ làm chủ Đông Cung, là Hỗ Thế Ma Vương vừa kiêu ngạo lại ương ngạnh.

Giờ đây hắn vừa điên vừa ngu ngốc, có không biết bao nhiêu kẻ cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem trò cười của hắn.
Hôm ấy tại quý phủ Khâm vương, khi rượu đã quá chén, đắm chìm trong khung cảnh sa hoa trụy lạc.
Lẫn trong tiếng sáo trúc, không biết là ai nhắc đến Nguyên Trưng tiếng nói chuyện ngày càng lớn.
“Vị kia có thật sự ổn không đấy?”
Có kẻ ợ rượu, cười nhạo nói: “Ổn cái gì, lúc vừa mới trở về hoàng thượng đã cho ngự y chuyển đến đó, sau mười ngày nửa tháng đã có thể nhảy nhót tưng bừng, nhưng vẫn là điên điên khùng khùng.”
“Tay của Lý thái y cũng bị hắn cắn cho lủng một chỗ lớn.”
Một kẻ khác ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại cắn?”
“Ha.” Gã nhìn xung quanh một lượt, thấy mọi ánh mắt đang bị mình hấp dẫn, mới chậm rãi nói: “Nói là không muốn bị thái y châm cứu, sợ đau!”
Mọi người ồ lên, phá lên cười.

“Này đã tính là gì, mấy ngày trước Bình Anh Hầu thiếu gia đang chơi thả diều, hắn nhìn thấy, thế là lập tức bò trèo lên tường vung chân vung tay, gọi bươm bướm, bươm bướm!” Người kia cười hì hì nói: “Đám người hầu ai cũng sợ hãi, tiểu công tử kia kéo diều trêu chọc hắn, để hắn từ trên tường nhảy hắn, hắn nhảy thật.”
“Sau đó thì sao?”
“Không phải các ngươi không biết tính nết của Triệu tiểu công tử, từ xưa đến nay bọn họ chưa từng hợp nhau, trước đây không phải hắn luôn đè đầu cưỡi cổ tiểu công tử à, cơ hội đang đến chẳng lẽ lại bỏ qua.”
Sầm Dạ Lan nắm chén rượu mạ vàng trên tay, ngẩng đầu lên nhìn, mơ hồ nhớ ra người vừa nói là công tử nhà họ Trương, chủ nhà Khâm vương mặt đỏ bừng vì rượu, đang say sưa nói cười với cơ thiếp ôm trong lòng, không biết là say thật hay giả say nữa.

Y cụp mắt xuống nhìn chén rượu trong tay, những lời đó truyền đến tai y cùng với tiếng cười chói tai xen lẫn sự giễu cợt và ác ý trần trụi, Sầm Dạ Lan càng cảm thấy ghê tởm.
Mấy lời như vậy y cũng đã nghe qua nhiều, từ vương công quý tộc cho đến dân chúng phố phường, Nguyên Trưng đã trở thành chuyện cười cho toàn bị kinh thành.
Bên kia vẫn còn đang tiếp tục, có người thúc giục: “Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh đi.”
Một kẻ khác chen miệng nói: “Ta nhớ hai năm trước Bình An Hầu tiểu công tử xảy ra mâu thuận với tiểu quận vương Phương Tĩnh, khi ấy Thất điện hạ đã can thiệp vào, đánh cho tiểu công tử kia một chận, quẳng người xuống con hào cạnh thành.” Gã nói xong, đám công tử bột cũng chợt nhớ lại, vẻ mặt vô cùng rõ ràng.
Người kia hạ thấp giọng, nói tiếp: “Tiểu công tử dụ dỗ tên ngu si kia quỳ trên mặt đất sủa tiếng chó.”
Tất cả mọi người hít vào một hơi, Sầm Dạ Lan nắm chặt chén rượu,suýt chút nữa bóp vỡ cái chén.
“...!Như vậy có phải quá đáng quá rồi không?” Có kẻ nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng đối xử với hắn rất tốt.”
“Bệ hạ hiện tại vừa mới đăng cơ, Bình An Hầu Từ Long có công lớn, phụ trách doanh trại và quân đội của triều đình.” Người kia cười khẩy nói:“Bệ hạ cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.”
Mọi người trầm mặc một lúc, hỏi: “Vậy hắn sủa thật hả?”

“Nguyên Trưng bị điên nhưng không có ngu.”Có người đột nhiên cười lạnh: “Sao hắn có thể làm theo ý tên kai được?”
“Đúng vậy, hắn chỉ nghĩ đến con diều, cũng không thèm nhìn Triệu thiếu gia, tiểu công tử không đưa cho hắn, hắn tự tay cướp lấy.” Người nọ nói: “Lúc trước Nguyên Trưng uy phong thế nào, dựa vào thân thủ khá tốt của hắn, ai cũng đừng hòng lấy được lợi từ hắn, nhưng giờ điên rồi, nên dễ dàng bị đám hộ vệ của tiểu công tử đánh bại.”
“Nếu không phải sau đó Mạnh cô nương đến, e rằng Triệu tiểu công tử kia không chịu giảng hòa.”
Rắc một tiếng, trên chén rượu xuất hiện một vết nứt, Sầm Dạ Lan nhìn gã kia thật sau rồi nâng tay uống hết rượu trong chén.

Y đứng lên, loạng choạng bước hai bước, thị nữ tiếp rượu phía sau tiến đến giúp y, Sầm Dạ Lan phất tay đẩy ra, rồi nói với Khâm vương tửu lượng của mình không được tốt xin phép rời đi trước.
Khâm vương ngẩn người từ trong cơn mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn Sầm Dạ Lan cười đùa nói: “Đã nhiều năm như vậy, mà tửu lượng của Sầm Tướng Quân vẫn không khá lên được, chỉ mới thế đã say rồi sao?”
Sầm Dạ Lan nói: “ Khiến Vương gia cười chê rồi.”
“Không sao không sao.” Khâm vương vung vung tay, ôm cơ thiếp trong lòng, say say cười nói: “Người đâu, tiễn Sầm Tướng Quân.”
Sầm Dạ Lan một đường đi ra khỏi vương phủ, cũng từ chối xe ngựa của phủ đưa đến, phía sau không có người nên chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt trở nên bình tĩnh.

Gió đêm ở Yến đô vẫn có chút mát mẻ, Sầm Dạ Lan yên tĩnh đứng một lức, trong đầu còn vang vọng những lời đàm luận của đám công tử đó về Nguyên Trưng lúc tối nay, trái tim nghẹ ngào khó hiểu, vừa nôn nóng vừa tức giận.
Ngày hôm đó Tô Trầm Chiêu kiểm tra tình hình bệnh cho Nguyên Trưng, hắn đã rơi từ vách đá xuống và thật sự bị chấn thương sọ não.


Bệnh điên hiện tại, đến cả Tô Trầm Chiêu cũng chẳng thể làm gì ngoài nhận định giống ngự y, nói cách khác có thể qua một khoảng thời gian nữa Nguyên Trưng sẽ khỏi bệnh, hoặc có thể là cả đời cứ như vậy.
Cả đời —— Sầm Dạ Lan nghĩ, sao Nguyên Trưng có thể bị điên cả đời được?
Sầm Dạ Lan bất tri bất giác bước đi, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phủ đệ của Nguyên Trưng đang ở ngay trước mặt.

Y nhìn một lúc rồi đeo mặt nạ lên sau đó nhảy lên nóc nhà, bay thẳng đến việc của Nguyên Trưng.

Mặc dù trong phủ có lính canh gác, nhưung với võ công trác tuyệt của Sầm Dạ Lan người bình thường khó có thể phát hiện.
Không ngờ rằng, Sầm Dạ Lan vừa mới đến nơi đã thấy Nguyên Trưng bị mấy kẻ ấn trúi xuống hồ, túm lấy cổ hắn lôi lên, khuôn mặt hắn vô cùng đau đớn chật vật.
Sầm Dạ Lan chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, đến lúc nhận ra thì y đã lộ diện đá những kẻ kia ra ngoài.

Sầm Dạ Lan đỡ lấy vai Nguyên Trưng kéo hắn ra khỏi mặt nước, mặt Nguyên Trưng tái nhợt, miệng bị bịt một miếng vải, cả người ướt dầm dề, vô cùng thê thảm.
“Kẻ nào dám nhúng tay vào chuyện của người khác!” Tên cầm đầu quát.
Sầm Dạ Lan lạnh lùng nhìn tên kia, nói: “Dám mưu hại hoàng thất, các ngươi thật to gan!”
Mấy kẻ kia liếc mắt nhìn nhau, rút kiếm lao về phía Sầm Dạ Lan.


Lúc đánh nhau, Sầm Dạ Lan cảm thấy mấy tên này toàn là cao thủ, lòng nóng như lửa đốt, không chút nương tay, con dao găm trên tay trực tiếp cắt cổ một người, thấy có kẻ đâm kiếm tới, chân dài duỗi ra đá vào người một kẻ trong số chúng khiến gã phun máu.
Sầm Dạ Lan giữa lại một tên, y giẫm lên ngực tên cầm đầu, ngồi xổm xuống, hờ hững hỏi: “Ai phái ngươi tới giết hắn?”
Con dao găm trong tay y vẫn đang nhỏ máu, y đeo mặt nạ chỉ để lộ ra đôi mắt đen như mực, lạnh lẽo âm trầm như La Sát.
Gã kia mặt mũi trắng bệch, môi run rẩy, dưới chân Sầm Dạ Lan tăng thêm mấy phần lực, trước mắt tên kai tối sầm, sau đó run rẩy nói: “Bọn ta không phải đến giết người!”
Giọng điệu y bình tĩnh: “Ồ?“.

Người kia càng hoảng sợ, run cầm cập nói: “Bọn ta chỉ muốn, muốn dạy dỗ hắn một chút thôi.”
“Kẻ nào ra lệnh?” Sầm Dạ Lan hỏi.
Đối phương dường như đã lấy lại sức, vội vàng nói: “Triệu, Triệu tiểu công tử! Đại hiệp, quý nhân...!Ngươi thả bọn ta đi, bọn ta đều là người của phủ Bình An Hầu, nếu như ngươi giết bọn ta, Triệu tiểu công tử sẽ không cho qua đâu.”
“Ngươi thả bọn ta đi, bọn ta sẽ rời đi ngay, chuyện xảy ra đêm nay, bọn ta tuyệt đối sẽ không nói ra!”
Sầm Dạ Lan nhìn gã, đột nhiên mỉm cười, đầu ngón tay hơi lệch hướng, con dao găm cắt qua cổ gã ta, y nhẹ nhàng nói: “Các ngươi cho mình là ai —— “
“Đến phiên các người sỉ nhục dạy dỗ hắn sao?”
- ----
Đọc chương này tứk nha!!!!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK