• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit & Beta: Đòe
Ngày hôm sau Sầm Dạ Lan trở về phủ tướng quân.
Phủ tướng quân là dinh phủ của Sầm gia ở kinh đô, một nơi có niên đại trăm năm.

Sầm gia đời đời trấn thủ Bắc Cảnh, quý phủ quanh năm vô chủ, chỉ để lại một vài người hầu trung thành ở lại quản lý.
Ngày còn bé Nguyên Trưng đã từng tới đây vài lần để tìm Sầm Dạ Lan, sau khi y rời khỏi kinh, từng có một khoảng thời gian hắn cảm thấy rất tức giận, thật ra hắn cũng bí mật đến đây mấy lần sau đó, nhưng khi ấy hắn còn nhỏ, lúc đến thì phủ trống trơn, dù có làm ầm lên thì cũng chẳng có ai ra mặt ngăn cản.

Nhắc đến chuyện cũ, hắn khẽ cau mày, lại có vẻ hơi ấm ức.
Từ nhỏ hắn đã được cưng chiều, hiếm có kẻ nào dám không nể mặt hắn, duy chỉ có Sầm Dạ Lan là người nhiều lần gây khó dễ cho hắn.

Khi ấy dáng người hắn cỏn con, lúc nói chuyện với Sầm Dạ Lan thì phải ngước mặt lên nhìn, nhưng lại chẳng thể thấy rõ, vì vậy hắn chỉ cần kéo y và bắt y ngồi xổm xuống.
Nguyên Trưng ưa sĩ diện, không bao giờ hỏi ý bất cứ ai khác, hếch cằm kiêu ngạo và tự cao nói: “Ngươi không thể đi, ngoan ngoãn ở lại trong kinh, làm thư đồng của ta.”
Dù cho Sầm Dạ lan cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, nhưng đã không thể che giấu được phong thái sắc bén, khí lực còn chưa bộc phát, y coi thường một đứa trẻ mới lớn như vậy nên nói thẳng: “Không muốn.”
Nguyên Trưng không vui nói: “Đúng là không biết điều, ngươi có biết có bao nhiêu người muốn làm thư đồng của ta không.

Bắc Cảnh xa xôi hiểm trở, có gì tốt đâu, nếu như ngươi muốn hưởng vinh hoa phú quý, ta sẽ cho ngươi.”
Sầm Dạ Lan khẽ cười, đứng lên và nhìn từ trên cao xuống: “Cảm ơn ý tốt của Điện hạ, nhưng suy nghĩ của chúng ta khác nhau, Sầm Dạ Lan rất cảm kích.”
Nói xong quay người chuẩn bị rời đi, Nguyên Trưng vội vàng nắm lấy ống tay áo của y: “Sầm Dạ Lan!”

Nguyên Trưng không cam lòng, nói, “Ngươi nói cho ta, đến cùng thì ngươi muốn cái gì, ngươi muốn cái gì ta cũng đều có thể cho ngươi.”
Sầm Dạ Lan cụp mắt xuống, nhìn những ngón tay trẻ con đang nắm chặt lấy tay áo mình, nhẹ nhàng nói: “Nếu Điện hạ muốn có bạn chơi, trong kinh rất nhiều con cháu thế gia để cho ngài lựa chọn, ta muốn về Bắc Cảnh với cha nuôi, đó là nơi ta nên đến.”
Y chậm rãi rút tay áo lại, chắp tay cúi người hành lễ nói: “Điện hạ bảo trọng.”
Nhìn bóng lưng của y, Nguyên Trưng tức giận đá vào cây hải đường gầy guộc bên cạnh, càng nghĩ càng tức, cành lá xào xạc tựa như đang cười nhạo hắn: “Đồ không biết điều, ngươi tưởng ta hiếm lạ một kẻ như ngươi sao.”
“Không hiếm lạ!”
“Cút đi, quay về Bắc Cảnh chịu khổ đi!”
Nguyên Trưng dừng lại, nhìn cành hoa hải đường rủ xuống bên cạnh, đang vào mùa ra hoa, hoa nở rất đẹp, đẹp tựa ánh hoàng hôn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, Sầm Dạ Lan cũng đang quay lại nhìn hắn, hơn mười năm đã trôi qua, những nỗi ấm ức và không cam lòng dở tính trẻ con dường như đã bị thời gian xóa nhòa.
Đi một vòng, người trước mặt vẫn là người trước mặt.
Nguyên Trưng nói: “Ta đã đến đây hai lần sau khi ngươi rời đi, nhưng ta xấu hổ không muốn để người khác biết vì vậy ta đã đá hết đám người theo hầu đi.

Có một lần ta gặp phải bọn trộm cướp, khiến cho phụ hoàng và cậu của ta sợ hết hồn.”
Sầm Dạ Lan trợn tròn hai mắt: “Sau đó thì sao?”
Nguyên Trưng hừ cười nói: “Khi ấy là do ta vô tình không để ý, chỉ bằng mấy tên thấp kém thì có thể làm gì ta chứ.”
“Sau lần ấy, Cậu đã đặc biệt tìm người dạy ta luyện võ, phụ hoàng cũng không cho ta xuất cung nữa.”
Sầm Dạ Lan dở khóc dở cười nhìn Nguyên Trưng, khẽ thở dài rồi nói: “Bệ hạ thân phận quý trọng, việc gì cũng nên cẩn thận.” Ý của y là gì, Nguyên Trưng nhướn mày nói: “Đó là quý phủ của Sầm tướng quân, nào có chuyện để cho phường trộm cướp làm càn trước mặt Sầm tướng quân hử?”
Sầm Dạ Lan thầm nghĩ, không phải người ngang ngược nhất trên đời này đang ở trước mặt y đây sao? Nghĩ thì nghĩ như vậy, khi nhìn Nguyên Trưng, y lại nhớ đáng dáng dấp hắn khi còn bé.


Qua lâu vậy rồi, y tưởng rằng mình đã không còn nhớ rõ những chuyện thời niên thiếu nữa, không ngờ mọi chuyện vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Tình tình y quái gở và lạnh lùng, cũng chẳng có mấy người bạn chơi thân quen.
Chỉ có Nguyên Trưng liều mạng, xông vào cuộc sống của y hết lần này đến lần khác..
Một cơn gió thổi qua, vài đóa hoa hải đường lắc lư rơi xuống, Nguyên Trưng vươn tay nhặt những bông hoa rơi trên vai Sầm Dạ Lan, rồi lại chạm vào nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt y và nói: “Thật ra, sau đó ta đã nghĩ rằng nếu lúc đó ta cứ khăng khăng muốn giữ ngươi ở lại kinh thành thì sẽ không phải lãng phí nhiều năm như vậy.”
Sầm Dạ Lan yên lặng một lúc rồi nói: “Thế sự vô thường, có cách riêng của nó, bây giờ —— như bây giờ là tốt nhất.”
Tay Nguyên Trưng run lên, hắn nhìn Sầm Dạ Lan, thấp giọng nói: “Ngươi thật sự cảm thấy tốt sao?”
Sầm Dạ Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Nguyên Trưng áp trán mình lên trán y, thẳng thắn hơn hỏi: “A Lan, ngươi có thấy vui không, vui khi ở bên cạnh ta?”
Họ đang gần nhau, hơi thở quấn quýt, lòng bàn tay Nguyên Trưng ôm lấy gáy Sầm Dạ Lan, âm thầm thúc giục.

Sầm Dạ Lan chỉ cảm thấy bối rối mặt nóng bừng, y vốn là một người nội liễm nhưng Nguyên Trưng lại muốn y phải đào tim, móc phổi ra.
Yết hầu y giật giật, cổ họng khô khốc, đầu lưỡi đảo qua lại cũng không thể thốt lên lời, nhưng tim đập càng lúc càng nhanh, lông mi run lên vì hoảng sợ, vừa ngây ngô lại vừa thẹn thùng.

Một lúc lâu sau, Sầm Dạ Lan mới vội vàng hôn lên trán Nguyên Trưng một cái, lùi lại một bước chân, y mơ hồ nói: “Ta, ta mệt rồi.”
Nguyên Trưng đưa tay lên day trán, nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước, giống như mộng ảo, nhưng lại khiến hắn mê mẩn, vô cùng thích thú.

Nụ cười trên môi không thể che giấu, cũng không có ý muốn giấu, Nguyên Trưng cụp mắt xuống nhìn thẳng vào Sầm Dạ Lan, điều này khiến y càng thêm thẹn thùng và hối hận.
Sầm Dạ Lan đảo mắt, nói: “Đừng nhìn mà.”

“Ừ.” Nguyên Trưng đồng ý, nhưng mắt vẫn không nhìn đi chỗ khác, khóa mắt và đuôi mày đều chứa ý cười, giọng điệu dính nhớp gọi y: “A Lan —— “
Sầm Dạ Lan không chịu nổi dáng vẻ dính người quấn quýt này của hắn, tai y đỏ bừng, trái tim đập loạn xạ vậy nên y quay người bỏ đi, nhưng Nguyên Trưng lại trực tiếp bám theo và nắm lấy tay y nói: “Đừng đi vội như vậy mà, lỡ vấp chân ngã một cái ra đấy thì phải làm sao.”
Lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, y giật giật định rút tay về nhưng lại càng khiến hắn nắm chặt hơn.

Sầm Dạ Lan mím môi, khẽ giọng nói: “Ngươi buông tay ra trước đã, ngươi không kéo tay thì ta sẽ không bị ngã.”
Nguyên Trưng tự tin nói: “Không buông, nếu ngươi ngã, ta sẽ bế ngươi.”
Sầm Dạ Lan: “...”
Từ sau khi Nguyên Trưng lên ngôi, hắn đã sử dụng thủ đoạn thiết huyết để loại bỏ tất cả dư nghiệt còn sót lại, kẻ nên bị loại bỏ sẽ loại bỏ, ngươi nên giữ lại sẽ giữ lại, sau một màn ân uy kết hợp, mọi việc trong triều đã dần trở lại đúng hướng, và mọi thứ đã trở nên có trật tự.
Sầm Dạ Lan bắt đầu vào triều sớm sau khi quay về phủ tướng quân, bên trong kim điện nguy nga, Nguyên Trưng đầu đội mũ miện đính châu lưu, mặc long bào, ngồi ở vị trí trên cao, lúc hắn phất tay rất có uy nghi của một đế vương.

Sầm Dạ Lan đứng đầu hàng các tướng lĩnh, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Nguyên Trưng, đúng là những năm này hoàng đế và Mạnh Đàm đã dạy dỗ hắn rất tốt.
Có người từ nhỏ đã sặc sỡ loá mắt, Nguyên Trưng chắc chắn là một trong những người kiệt xuất ấy.
Sầm Dạ Lan nhìn không chớp mắt một lúc lâu, Nguyên Trưng dường như đã nhận ra được điều đo, hắn quay đầu nhìn sang, xuyên qua chuỗi ngọc kia, y như thể khóa miệng của hắn đang cong lên.

Hai má Sầm Dạ Lan nóng bừng, mất tự nhiên cụp mắt xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa vui mừng vừa tiếc nuối nghĩ rằng Nguyên Trưng quả nhiên đã trưởng thành rất nhiều.
Sầm Dạ Lan đang mang thai, ban đầu Nguyên Trưng không đồng ý để ý vào triều sớm, nhưng y nhất quyết phải đi, nói rằng triều phục rất nhẹ nhàng, sẽ không gây trở ngại và nếu như y còn ở trong kinh mà không chịu vào triều ngược lại sẽ dễ bị lời ra tiếng vào.
Nguyên Trưng không thể làm gì, chỉ có thể để y đi.
Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thỏa, cơn đau đầu của Nguyên Trưng đã đỡ hơn, hắn không còn gặp ác mộng suốt đêm, khó đi vào giấc ngủ nữa.
Đêm đó, trăng sáng sao thưa, Nguyên Trưng mãi mà không buồn ngủ, trực tiếp dẫn theo Thành Hòe rời cung đến phủ tướng quân.

Hắn là khách thân quen của phủ.


Sau khi Sầm Dạ Lan quay về phủ tướng quân, đa số phần lớn tướng sĩ đều đã trở về Bắc Cảnh, trong phủ chỉ còn mấy người cựu chiến binh được điều động về làm binh phủ canh gác bảo vệ tướng quân.
Khi Nguyên Trưng đẩy cửa bước vào, Sầm Dạ Lan đã ngủ say, trong phòng thắp một ngọn đèn, ánh nến chập chờn mờ ảo.

Từ sau khi mang thai, y trở nên tham ngủ hơn, hắn cố gắng đi nhẹ bước chân để không đánh thức y dậy.
Hắn đứng cạnh giường nhìn một lúc, ngoại trừ giày tất rón rén bò lên giường ra, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên khóe miệng Sầm Dạ Lan.

Y dường như đã nhận ra được điều gì đó, hé mở mắt ngái ngủ nhìn Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng mỉm cười, khẽ vỗ vỗ y, nhẹ giọng nói: “Ngủ tiếp đi.”
Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng một lúc, vòng tay ra ôm lấy hắn, xoa xoa huyệt thái dương: “ “Lại nằm mơ sao?”
Nguyên Trưng ngơ ngác, hô hấp như ngừng lại.

Ngón tay Sầm Dạ Lan nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn, giọng ngái ngủ nói: “Đừng sợ.”
Giọng y rất nhỏ, dường như không thể nghe thấy rõ, nhưng trái tim của Nguyên Trưng đang kịch liệt run rẩy, máu sôi trào, hắn nắm lấy ngón tay y đưa lên môi hôn, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm.
Sau vài hơi thở, Sầm Dạ Lan mở mắt ra, hoàn toàn tỉnh táo: “...!A Trưng.”
Ánh mắt Nguyên Trưng nhìn y thật sâu, lưu luyến liếm môi, trầm giọng nói: “Ta yêu ngươi.”
Một nụ hôn dần dần trở nên mãnh liệt từ sự dịu dàng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, hai cơ thể áp sát vào nhau, Sầm Dạ Lan gần như không còn buồn ngủ, lại rơi vào bể dục vọng, y hoảng hốt nhận ra Nguyên Trưng đang động tình, hai chân kẹp chặt, thở dốc nói: “Đừng —— “
Nguyên Trưng mổ mổ lên khóe miệng y, phía dưới lại dùng sức tách hai chân y ra, nói: “Ngoan, ta sẽ không làm ảnh hưởng đến con.”
Nguyên Trưng nói: “Ta đã hỏi thái y rồi, sau giai đoạn mang thai 3 tháng đầu đã có thể hành phòng, hơn nữa còn rất có ích.” =))))
Một làn sóng nhiệt xông thẳng vào trong đầu y, Sầm Dạ Lan chỉ cần nghĩ đến việc Nguyên Trưng hỏi thái y như thế nào thôi đã khiến hai má y nóng bừng: “Ngươi...sao ngươi có thể hỏi chuyện này chứ?”
Nguyên Trưng cắn chặt vành tai Sầm Dạ Lan, nói: “Trẫm vô cùng hoảng loạn.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK