• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Đoè

"A Trưng, Thất điện hạ của ta, sau này đừng dọa ta như vậy, " kể từ hôm đó đã qua mấy ngày, Phương Tĩnh vẫn còn nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng phải dông dài mấy câu, "Nhìn vết thương trên người ngươi xem, nguy hiểm như thế nào, bên trong thành Hãn Châu đều là binh lính, đâu cần ngươi tự mình đi bắt bọn người Hồ."

Nguyên Trưng chê gã phiền phức, đạp người đang thay băng cho mình ra, nói: "Được rồi, cả ngày lải nhải, có thấy phiền không hả."

Phương Tĩnh tự tin nói: "Không phiền, ta đây suýt chút nữa đã bị ngươi hù chết."

"Ta nhát gan, nếu ngươi có mệnh hệ gì, Phương gia ta tất phải gánh chịu." Phương Tĩnh nói, "May mắn lần này có Sầm tướng quân, nếu không ta không biết phải làm sao!"

Nguyên Trưng nghe được ba chữ này, hừ một tiếng, kéo áo lên trước ngực, "Cái gì mà phải làm sao bây giờ, ta tự nhiên sẽ ôm theo đầu bọn người Hồ trở về."

Phương Tĩnh đưa mắt nhìn vết bầm tím rõ ràng trên da thịt, nói: "Vết thương trên người ngươi là sao vậy?"


Nguyên Trưng sĩ diện, tất nhiên sẽ không nói là bị Sầm Dạ Lan đánh. Đêm đó, hai người quây quần bên đống lửa ngủ đến nửa đêm, đến rạng sáng, một người một ngựa rời khỏi nơi hoang mạc thì gặp binh lính thành Hãn Châu, Phương tĩnh và những người khác ra ngoài thành tìm kiếm bọn họ, sống sót sau tai nạn.

Nhớ lại dáng vẻ cúi đầu của Sầm Dạ Lan, đầu răng Nguyên Trung vô thức liếm răng nhọn, liếc mắt nhìn Phương Tĩnh một cái, Phương Tĩnh tức giận thu hồi tầm mắt.

Một lúc sau, gã nói, "Nghe nói Sầm Tướng Quân cũng bị thương, bị Tiểu Tô đại phu cưỡng chế nằm trên giường dưỡng thương hai ngày."

Tiểu Tô đại phu —— Tô Trầm Chiêu là quân y của Hãn Châu Thành, y tầm hai sáu,hai bảy tuổi, khuôn mặt tròn nhỏ non nớt, nhìn như một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, kiệm lời, có chút ngơ ngác, lại rất giỏi về y thuật, người trong thành Hãn Châu đều gọi y một tiếng Tiểu Tô đại phu

Nguyên Trưng đứng lên, vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Sầm Dạ Lan có bị thương hay không, thì mắc mớ gì đến ta." Hai người chưa từng gặp lại nhau kể từ hôm đó, nếu như là trước đây Sầm Dạ Lan vẫn phải khách khí gọi Nguyên Trưng một tiếng Thất điện hạ, duy trì quân thần chi lễ nên có, nhưng giờ đây y lại hoàn toàn phớt lờ điều đó. Nhắm mắt làm ngơ trước hành đồng của những người này.

Phương Tĩnh đuổi theo, nói: "A Trưng, đêm đó hai người đã xảy ra chuyện gì, ta luôn cảm thấy này bin lính biên giới Hãn Châu đối xử với chúng ta rất kỳ lạ."

Nguyên Trưng bị thương nặng, thành thật nằm trên giường vài ngày, các quan lại ở thành Hãn Châu ít nhiều cũng đến thăm, duy chỉ có Sầm Dạ lan, dù một lần cũng không thấy đến.

Nguyên Trưng quay đầu cười nói, "Không có gì."

Phương Tĩnh nhỏ giọng nói: "Đừng lừa ta, mỗi lần ngươi cười như vậy chắc chắn là đang có ý đồ xấu."

Nguyên Trưng dù bận vẫn ung dung nói: "Ta có thể có ý xấu gì?" Hắn duỗi eo, vươn tay quàng cổ Phương Tĩnh, nói: "Sau này, ở thành Hãn Châu, chúng ta muốn làm gì thì làm, ta quyết định."

Phương Tĩnh thầm nói: "Lần trước đã bị Sầm Tướng Quân đánh —— "


Nguyên Trưng hừ cười một tiếng: "Y hiện tại không dám."

Phương Tĩnh trợn tròn hai mắt, nhìn Nguyên Trưng, cách đó không xa, một nhóm người đang đi tới, người dẫn đầu là Sầm Dạ Lan.

Nguyên Trưng cũng nhìn sang, Sầm Dạ Lan lơ đãng quét mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, Sầm Dạ Lan làm như không thấy, trực tiếp quay đi.

Nguyên Trưng nghênh ngang lớn tiếng: "Sầm Dạ Lan."

Sầm Dạ Lan đột ngột dừng lại, đợi hai người chậm rãi đi qua, trên mặt không có biểu tình gì, khẽ nói: "Thất điện hạ, tiểu quận vương."

Nguyên Trưng nói: "Định đi đâu vậy?"

Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng, không nói gì, một người phía sau lưng y cung kính nói: "Bẩm điện hạ, chúng ta định đến giếng khô ở phía bắc thành."

Sắc mặt Nguyên Trưng hòa hoãn hơn, nói: "Ta cũng đi."


Sầm Dạ Lan nói: "Điện hạ bị thương chưa bình phục, vẫn nên chăm sóc bản thân hơn."

Nguyên Trưng chậc một tiếng, cười rộ lên, cà lơ phất phơ nói: "Sầm Tướng Quân đang quan tâm tới ta sao?"

"Thật khiến người ta thụ sủng nhược kinh."

Sầm Dạ Lan mặt không cảm xúc, bước đi, "Xin cứ tự nhiên."

Phương Tĩnh không khỏi thấp giọng oán trách Nguyên Trưng, "A Trưng, ngươi trêu chọc Sầm tướng quân làm gì."

Nguyên Trưng cười nói: "Con mắt nào của ngươi cho thấy ta đang chọc y?"

Phương Tĩnh muốn nói, Nguyên Trưng lại không muốn nghe, trực tiếp ra lệnh: "Đuổi theo."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK