Chử Diên trở về từ văn phòng của thầy Chu, trên tay cậu nhiều thêm một quyển sách luyện tập mới.
Cậu đi vào phòng học, ở xa nhìn thấy Tiêu Trình Trình đang tựa lên bàn, Chử Diên liền nhanh chân đi tới.
“Xin lỗi nha Trình Trình, làm cậu đợi lâu rồi.”
Chử Diên nói lời xin lỗi với Tiêu Trình Trình.
Tiêu Trình Trình giật mình.
Cậu chàng ngẩng người lên khỏi bàn, rồi sờ s0ạng lấy mắt kính đeo lên.
“Không sao, cũng không lâu lắm.” Cậu chàng nói.
Chử Diên chú ý tới ngữ khí của Tiêu Trình Trình có hơi thấp, dường như khi cúi đầu còn cố ý xem lại mình.
Cậu lập tức thấy lo lắng, “Cậu giận sao? Thật xin lỗi mà.”
Tiêu Trình Trình nhanh chóng lắc đầu, “Tớ không có tức giận với cậu, là do nguyên nhân khác.”
Chử Diên nhìn đôi mắt cậu chàng dần đỏ lên mà ngẩn người một chút, liền thấy Tiêu Trình Trình mím môi, dáng vẻ trông như muốn khóc.
“Chử Diên, cậu nói coi có phải tớ rất khiến người ta chướng mắt hay không?” Tiêu Trình Trình hít mũi.
“Sao thế được?” Chử Diên rất ngoài ý muốn vì Tiêu Trình Trình lại có cái nhận thức sai lầm này.
Cậu nhăn mày lại, rất nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Trình Trình.
“Cậu không khiến người ta chướng mắt chút nào.” Chử Diên nói: “Cậu là người bạn tốt nhất của tớ.”
Tiêu Trình Trình bị Chử Diên an ủi, cậu chàng nín khóc mà mỉm cười, “Cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ!”
Cậu chàng giống như đang tự mình khuyên mình, nói: “Cũng đúng, tớ để ý đến ánh nhìn của những người không thích tớ làm gì chứ!”
Tiêu Trình Trình xoa bụng, “Tớ đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Chử Diên thấy tuy rằng Tiêu Trình Trình đã khôi phục tinh thần lại một ít rồi, nhưng giữa mày vẫn mang theo sự buồn bực, uể oải.
Cậu nghĩ nghĩ rồi nói với Tiêu Trình Trình: “Hôm nay chúng ta không ăn ở trường nữa, tớ mời cậu đi ăn gà rán ha.”
Tiêu Trình Trình nghe vậy thì sáng mắt lên, tiện đà nhớ đến chuyện gì, cậu chàng lại hơi đắn đo, “Nhưng mà, có thể kịp giờ tự học buổi tối không á?”
Vừa dứt lời, cậu chàng đã thấy Chử Diên cười với cậu chàng một cái.
“Vậy nên, Tiêu Trình Trình cậu dám cúp học không?” Chử Diên cười, hỏi cậu chàng.
Tiêu Trình Trình hơi ngây người.
Nếu trước kia Chử Diên nói lời này thì Tiêu Trình Trình sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng gần đây Chử Diên luôn có dáng vẻ học sinh ngoãn, làm cho Tiêu Trình Trình quên mất dáng vẻ học không giỏi của cậu trước kia.
Đúng lúc tâm tình của Tiêu Trình Trình không tốt lắm, đề nghị của Chử Diên làm cho cậu chàng có một loại cảm giác thoát khỏi sự trói buộc, điều này làm cho cậu chàng rất động tâm.
Vì thế, cậu chàng không chút do dự đã gật đầu: “Tớ muốn đi!”
-
Tuy rằng cậu rủ Tiêu Trình Trình cúp học, nhưng Chử Diên vẫn nhân lúc ngồi trên tàu điện ngầm mà nhắn tin xin nghỉ với lão Lỗ trên Send.
[ Yan: Chào thầy, em là Chử Diên.
Em muốn giúp Tiêu Trình Trình xin nghỉ tiết tự học buổi tối hôm nay ạ.
]
Lão Lỗ trả lời rất mau, dường như Chử Diên vừa gửi tin nhắn qua không tới một phút là lão Lỗ đã trả lời.
[ Lỗ Chí Đông: Tiêu Trình Trình sao vậy? ]
Chử Diên do dự một chút, cuối cùng cậu vẫn quyết định nói thật.
[ Yan: Tâm tình của Tiêu Trình Trình không tốt, hôm nay hẳn là không học tập được.
Em muốn dẫn cậu ấy đi ra ngoài ăn chút gì đó cho thả lỏng một chút ]
[ Lỗ Chí Đông:? ]
[ Lỗ Chí Đông: Đây là loại lý do gì thế? ]
[ Lỗ Chí Đông: Thầy hoài nghi các em chính là vì ra ngoài chơi mà cúp học ]
Chử Diên nghĩ nghĩ.
Cậu tìm một bài văn về vấn đề tâm lý khoẻ mạnh của thanh thiếu niên ở trên mạng rồi chia sẻ cho lão Lỗ.
Bên trong nói vấn đề tâm lý của thanh thiếu niên rất nghiêm trọng, lời lẽ nghiêm khắc kêu gọi nhà trường cùng phụ huynh phải chú ý nhiều hơn.
[ Yan: Chia sẻ bài văn 《 Giây phút cảnh giác những biểu hiện cảm xúc đó của thanh thiếu niên! 》 ]
[ Yan: Thầy ơi, giải quyết vấn đề cảm xúc của thanh thiếu niên là việc rất quan trọng ]
[ Yan: Mèo con thăm dò.jpg ]
Lão Lỗ: “......”
Ông có hơi bất đắc dĩ mà nhìn khung thoại trên điện thoại, thầm nghĩ sao mà sau khi Chử Diên học tập tiến bộ rồi lại trở nên ranh ma như vậy.
Ông thở dài, đánh chữ gửi cho Chử Diên.
[ Lỗ Chí Đông: Được rồi ]
[ Lỗ Chí Đông: Chú ý an toàn, đừng đi nơi nào xa quá ]
[ Lỗ Chí Đông: Cũng đừng chơi muộn quá ]
[ Lỗ Chí Đông: Để Tiêu Trình Trình về ký túc xá sớm một chút, em cũng về nhà sớm một chút, biết chưa ]
[ Lỗ Chí Đông: Về tới rồi thì nói với thầy một tiếng ]
Chử Diên chớp chớp mắt, nhìn lão Lỗ lải nhải mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cậu đánh chữ:
[ Yan: Dạ được, cảm ơn thầy, chúng em sẽ ]
-
Tiêu Trình Trình cùng Chử Diên chọn một tiệm gà rán có danh tiếng rất tốt trên phần mềm đánh giá.
Lúc tới đó thì trong tiệm đã đầy chỗ rồi, bọn họ phải xếp hàng một chút.
Tiêu Trình Trình bắt đầu lo lắng Chử Diên sẽ cảm thấy mắc, cậu chàng do dự nói: “Hay là chúng ta đổi qua tiệm khác đi?”
Chử Diên chớp chớp mắt.
Cậu hỏi chị gái phục vụ một chút, sau khi biết được thời gian xếp hàng không lâu lắm thì nói với Tiêu Trình Trình: “Cứ ăn ở tiệm này đi, tớ cũng rất muốn ăn gà rán.”
Cậu vỗ túi của mình, “Cậu không cần lo lắng, tớ có tiền.
Lát nữa chúng ta còn có thể mua đồ uống để uống!”
Hồi cuối tuần, bởi vì Vương Mai thấy cảm động mà lại cho Chử Diên thêm một số tiền.
Tuy điều kiện nhà bọn họ không tốt lắm, nhưng Vương Mai chưa bao giờ bủn xỉn với Chử Diên.
Gần đây Chử Diên chi tiêu rất ít, cũng coi như là tiết kiệm được một ít tiền, vẫn đủ cho bữa cơm hai người ăn —— trước đó cậu đã tính toán qua dựa theo chi phí bình quân rồi.
Tiêu Trình Trình vẫn không yên lòng.
Thật ra cậu chàng cũng không phải cứ một hai bắt Chử Diên mời khách, nhưng sau khi bị Dương Lưu Thanh cười nhạo, nghe được Chử Diên nói muốn mời cậu chàng ăn cơm làm cậu chàng rất vui vẻ.
Tiêu Trình Trình không muốn từ chối ý tốt của Chử Diên.
Vận khí của bọn họ rất tốt, không chờ bao lâu đã có hai người rời đi, chị gái phục vụ liền dẫn bọn họ tới ngồi vào.
Hương thơm nóng hừng hực của tiệm gà rán truyền vào mũi, Tiêu Trình Trình và Chử Diên đã sớm nhịn không nổi nữa.
Hai người gọi rất nhiều cánh gà với ức gà chiên, lại gọi thêm ít gà viên chiên, lúc gọi đồ uống thì sôi nổi chọn một ly CocaCola lớn.
Chờ đến khi gà rán thơm ngào ngạt được bưng lên, bọn họ liền vui sướng mà ăn uống thoả thích.
Cuối cùng, hai người đều ăn đến no căng, nhưng lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Tiêu Trình Trình khôi phục lại tính tình không tâm không phổi, cùng Chử Diên nói rất nhiều, nhưng vẫn giữ kín như bưng, kiên quyết không chịu nói về chuyện làm tâm tình cậu chàng không tốt.
Chử Diên không có cách nào, bèn không hỏi tiếp nữa, chỉ nói về sau lúc Tiêu Trình Trình không vui thì có thể tới tìm cậu.
Tiêu Trình Trình vừa nói “Ừm ừm” vừa gật đầu, cậu chàng cảm động nói: “Chử Diên cậu tốt quá!”
Sau đó hai người lại ngồi tàu điện ngầm trở về trường học.
Chử Diên nhìn Tiêu Trình Trình nhảy chân sáo vào trường học, kêu cậu chàng tới ký túc xá rồi thì nói một tiếng, sau khi được trả lời rồi thì cậu đi đến nhà xe lấy xe của mình, quải cặp sách lên rồi trở về nhà.
—— Đương nhiên sau khi về nhà rồi cậu cũng không quên báo với lão Lỗ một tiếng.
-
Gần đây thời tiết rất tốt, mấy hôm nay Chử Diên đều kiên trì luyện tập chạy bộ mỗi ngày, cố gắng để giành được thành tích tốt ở đại hội thể thao.
Ngẫu nhiên Hoắc Kiệu cũng sẽ đến sân thể dục luyện tập, nhưng lần nào cũng là đi theo bọn Lục Khải Thanh với Tần Mạc luyện tập chạy tiếp sức.
Kế hoạch làm cho Hoắc Kiệu cùng chạy bộ với Tô Niệm Thanh của Chử Diên đã bị phá sản.
Nhưng mà cậu cũng không cảm thấy uể oải, bởi vì sau đó Hoắc Kiệu đã đồng ý làm người kéo cờ rồi, cách hai ngày hắn sẽ đi luyện tập với đội kéo cờ.
Có một ngày Chử Diên nhìn thấy Tô Niệm Thanh với Hoắc Kiệu cùng nhau đi ra từ toà nhà hoạt động.
Tô Niệm Thanh mỉm cười nói chuyện cùng Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu không mặn không nhạt đáp lời.
Hẳn là hai người đã quen biết nhau rồi.
Chử Diên cảm thấy bọn họ chỉ đi cùng nhau thôi mà đã là cảnh đẹp ý vui rồi.
Điều này không chỉ có cậu cảm nhận được, nghe Tiêu Trình Trình nói, trên diễn đàn của trường đã xuất hiện bài về cp của hai người họ từ bao giờ rồi.
Tuy rằng chủ bài không nói thẳng tên ra mà dùng biệt danh để xưng hô, nhưng rất nhiều người vừa thấy đã biết là đang nói về Hoắc Kiệu và Tô Niệm Thanh.
Thẳng nam Tiêu Trình Trình không lý giải được chuyện này, cậu chàng không rõ hai thằng con trai thì có gì để ship.
Nhưng thật ra Chử Diên rất muốn nhìn thử, chỉ là màn hình điện thoại của cậu thật sự rất yếu ớt, bây giờ điện thoại của cậu có thể ít dùng được thì sẽ ít dùng tới.
Vào một buổi sáng sớm rất tươi đẹp, Chử Diên dậy sớm phát hiện hoa sơn trà đặt trên bàn học đã bắt đầu âm thầm mọc ra một chiếc lá xanh non mới.
Điều đó làm cho Chử Diên rất vui vẻ.
Nhìn hoa sơn trà tràn đầy sinh lực, Chử Diên cảm thấy tất thảy mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt hơn, cậu cũng đã có thể thích nghi được với cuộc sống sau khi xuyên vào sách rồi.
Rồi sau đó vào một ngày nọ, Chử Diên lại nhận được một tin tức rất tốt.
Bài viết mà cậu gửi cho trang web phổ cập khoa học kia đã thông qua kiểm duyệt rồi!
Đôi lời từ editor: Hôm nay lại là hai chương ngắn~
Xin chào mọi người, tui lại ngoi lên đây để thông báo với mọi người một phát hiện mới của tui là – hình như tui sai tên của bé Diên rồi ấy ạ?
Không giấu gì mọi người, lần đầu tiên tui đồng hành cùng bé Diên và bé Hoắc thì tên của bé Diên là “Chử Duyên” vì tui đọc trên Wattpad á.
Lần thứ hai thì tui đọc trên wikidich và tên của bé là “Chử Diên”.
Trước khi edit tui đã đắn đo một hồi vì tên của bé rồi, nhưng xét thấy biệt danh ở cả hai bên tui đọc đều là “Diên Diên”, thế nên tui nghĩ “Chử Diên” là đúng và quyết định để tên bé như vậy (cũng edit dựa trên QT ở wikidich luôn).
Nhưng hôm nay tui tìm phiên âm tên của bé thì phát hiện hình như tui sai rồi ấy ạ.
Phiên âm của “Chử Duyên” (朱杜延) là Zhūdùyán, trùng khớp với tên của bé trên Send là “Yan”, còn phiên âm của “Chử Diên” (朱殿) là Zhū diàn, không trùng khớp.
Vậy nên, có lẽ tui sẽ sửa lại tên bé từ đầu truyện tới giờ ấy ạ (Không hiểu sao mà lúc đầu tui lại không nghĩ ra cái biện pháp đi tìm phiên âm để quyết định nữa chớ, cũng may là phát hiện sớm á chèn;-;), chắc biệt danh cũng đổi lại thành “Duyên Duyên" luôn quá...!Thiệt ra thì tui cũng không chắc lắm, nhưng bé raw của bộ này trốn đâu mất tăm luôn rồi é, tui tìm mãi mà chẳng thấy nên đành phải edit theo cái kiểu không chắc chắn này...!Bé ơi, chị xin lỗi bé nhiều nhé! ༎ຶ‿༎ຶ.
Danh Sách Chương: