Sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh, bài kiểm tra tháng 9 đã được phát ra.
Bây giờ xếp hạng của Chử Duyên vẫn giống như đợt kiểm tra cuối kỳ vừa rồi, còn Hoắc Kiệu thì lại tiến bộ thêm một tí.
Chử Duyên thấy thành tích của Hoắc Kiệu tiến bộ thì còn thấy vui hơn khi biết thành tích của mình tốt nữa.
Chỉ là có đôi khi cậu cũng sẽ nghĩ, không biết Hoắc Kiệu còn có thể ở lại học đại học trong nước như trong tiểu thuyết nữa hay không.
Bây giờ hình như Hoắc Kiệu với Tô Niệm Thanh không có tiến triển gì cả, vậy Hoắc Kiệu còn ở lại sao? Hay là vẫn ra nước ngoài học theo sự sắp xếp của cha hắn?
Ở phòng sách trong nhà Hoắc Kiệu.
Bởi vì Hoắc Kiệu đã đánh cầu trước khi tan học nên vừa trở về là hắn đã vào phòng tắm tắm ngay.
Hắn đã thay đồ, tóc còn chưa được lau khô, tóc mái còn đọng nước mà nhỏ từng giọt.
Chử Duyên thấy Hoắc Kiệu sắp ngồi xuống thì nói ngay: "Cậu không lau tóc sao?"
Hoắc Kiệu không muốn phiền như vậy, hắn hời hợt "Ừm" một tiếng.
Chử Duyên hơi nhíu mày, không đồng tình mà nhìn hắn.
Hoắc Kiệu thấy cậu như vậy thì cong môi lên, cố ý nói: "Không muốn động đậy, cậu lau cho tôi được không?"
Chử Duyên chớp mắt, rồi sau đó nói: "Được á."
Cậu chưa từng lau tóc cho người khác, nhưng Chử Duyên cảm thấy lau tóc cho Hoắc Kiệu cũng không có gì phiền phức.
Hoắc Kiệu nhướng mày, không nghĩ tới Chử Duyên sẽ đồng ý dễ dàng như vậy.
Hắn nhìn Chử Duyên nhẹ nhàng đi tới phòng tắm lấy máy sấy, có hơi bất đắc dĩ mà thở ra một hơi.
Chử Duyên ngốc thật, đúng thật là không có chút tâm tư gì khác.
Chử Duyên tìm thấy máy sấy rồi về lại phòng sách, cắm chuôi máy sấy vào ổ điện rồi rũ mắt nói với Hoắc Kiệu: "Cậu đừng nhúc nhích nha."
Hoắc Kiệu "Ừm" một tiếng, cảm giác thấy ngón tay của Chử Duyên nhẹ nhàng đụng vào tóc của hắn.
Trong tiếng gió hù hù của máy sấy, Chử Duyên cẩn thận sấy tóc cho Hoắc Kiệu.
Tóc Hoắc Kiệu rất nhiều, sợi tóc mềm mại, sờ thấy rất mượt mà.
Nhìn tóc Hoắc Kiệu dần khô đi, trong lòng Chử Duyên rất có cảm giác thành tựu.
Chờ đến khi khô hết, tóc Hoắc Kiệu trở nên hơi xù lên, tóc mái rũ trên trán càng làm bật lên mũi cao và thẳng của Hoắc Kiệu.
Tóc Hoắc Kiệu toàn mùi của dầu gội. Chử Duyên sờ tóc của hắn, rồi sau đó cong miệng lên nói: "Đẹp trai thật đó nha."
Cậu thấy Hoắc Kiệu ngước mắt lên nhìn cậu ngay.
Đường cong gương mặt của Hoắc Kiệu rất đẹp, vừa anh tuấn vừa xinh đẹp, giống như là tác phẩm nghệ thuật do Chúa tỉ mỉ tạo ra.
Lúc hắn không để ý gì mà nhìn người ta thì sẽ trông rất lạnh nhạt, lúc tâm trạng không tốt thì đôi mày dài hơi nhăn lại sẽ làm tăng thêm vài phần lạnh lùng.
Nhưng lúc hắn chú tâm nhìn người khác thì tròng mắt đen như mực sẽ như ẩn chứa vô số sao trời và ánh sáng, rõ ràng cũng không thể thấy, nhưng lại làm người bị hắn nhìn thẳng có loại cảm giác bị choáng váng đầu óc.
Chử Duyên bây giờ có loại cảm giác như thế đấy.
Cậu hơi ngẩn ra, sau đó theo bản năng mà cảm thấy hoảng hốt.
Chử Duyên muốn dẹp máy sấy đi, nhưng Hoắc Kiệu lại đột nhiên kéo tay cậu lại.
Cậu nghe thấy Hoắc Kiệu khẽ cười một tiếng, nói với cậu rằng: "Cảm ơn cậu."
Chử Duyên cảm giác như nơi bị Hoắc Kiệu chạm vào bị thiêu cháy, cậu cố gắng bình tĩnh mà nói: "Không cần cảm ơn."
Cậu duỗi tay rút chuôi máy sấy ra, nhưng vì trong lòng đang loạn lên nên không chú ý dưới chân, bị vướng phải một đường cong thật dài, lập tức lảo đảo vài cái.
Chử Duyên: "!"
Thấy Chử Duyên bị vấp, Hoắc Kiệu nhanh tay nhanh chân lại đỡ cậu, lúc dùng lực lại dừng lại bất chợt một lúc -- Hoắc Kiệu bị ma xui quỷ khiến mà xoay sang một phương hướng khác.
Thân thể Chử Duyên vốn đang ở trạng thái không thể khống chế được, bị Hoắc Kiệu đỡ như vậy cậu hơi lung lay một chút, rồi trực tiếp ngã xuống với tư thế mông ngồi lên đùi Hoắc Kiệu.
Chử Duyên: "..."
Cậu chưa kịp phản ứng mà chớp mắt, mùi hương sữa tắm Hoắc Kiệu dùng đều chui vào mũi cậu.
Mà cậu ngồi trên đùi Hoắc Kiệu, tay phải của Hoắc Kiệu còn đỡ lấy eo của cậu...
Chử Duyên hơi ngây người, rồi vội vàng đứng lên, nhân đó mặt cũng từ từ đỏ lên.
Hoắc Kiệu khẽ nhướng mày, nhìn người thẹn thùng đến đỏ bừng cả mặt, hắn "Chậc" một tiếng, hỏi, "Cậu có ngốc không vậy."
Chử Duyên hé miệng, đành phải nhỏ giọng giải thích: "Tớ không cố ý."
Hoắc Kiệu lại nói: "Cậu ngốc thật."
...
Lần kiểm tra tháng chín này tổng điểm của La Thư Tiệp chỉ kém Chử Duyên mười phần, cậu ta hơi buồn bực mà tới xem bài kiểm tra của Chử Duyên, rồi sau đó nói với Chử Duyên rằng: "Tôi phát hiện có một số cách giải đề của cậu linh hoạt hơn tôi rất nhiều."
Chử Duyên cười, thật ra cậu cảm thấy thành tích của La Thư Tiệp còn tốt hơn cậu, cũng khắc khổ học tập hơn cậu, cậu chỉ là nhờ đã học qua cấp ba một lần mà thôi.
Nhưng mà tâm thái của La Thư Tiệp rất tốt, không đợi cậu an ủi mà đã lấy lại ý chí chiến đấu lần nữa ngay, "Lần sau tôi sẽ không bị cậu đánh bại đâu."
"Được," Chử Duyên liền gật đầu nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng ha."
Sau khi bình luận về bài kiểm tra xong, mọi học sinh cấp ba đều khôi phục lại sinh hoạt học tập bận rộn.
Cùng với sự trôi đi từng ngày của thời gian và sự dạy bảo ân cần của các giáo viên, mọi người thậm chí còn nghiêm túc hơn, gấp gáp hơn so với trước kỳ nghỉ Quốc Khánh nữa.
Trong những tháng ngày như vậy, Chử Duyên phát hiện Tiêu Trình Trình có một chút thay đổi.
Đó là lúc bọn họ múc cơm ở nhà ăn trong trường vào giờ nghỉ trưa.
Thường thường Tiêu Trình Trình sẽ gọi thêm vài món ăn mặn, hay gọi thêm một vài món chay.
Mà hôm nay Tiêu Trình Trình đứng do dự rất lâu, cuối cùng cũng chỉ gọi hai món chay, cơm cũng chỉ vừa đầy một giá, sức ăn so với trước kia đã giảm đi rất nhiều.
Chử Duyên cảm thấy thực kinh ngạc.
Tiêu Trình Trình bưng đồ ăn để lên bàn, chú ý tới biểu cảm kinh ngạc của Chử Duyên, cậu chàng thở dài một hơi rồi nói: "Tớ cảm thấy tớ béo quá."
Nghe vậy Chử Duyên liền nhìn cậu chàng.
Sau khi nghỉ hè đúng thật là Tiêu Trình Trình gầy hơn không ít, chỉ là sau khi về nước được ăn ngon nên mặt đã tròn trịa hơn.
Nhưng mà Chử Duyên cảm thấy cũng còn tốt, Tiêu Trình Trình thuộc loại hơi béo béo mà đáng yêu, cũng không béo quá mức.
Chử Duyên không biết vì sao Tiêu Trình Trình lại đột nhiên quyết định giảm béo, nhìn biểu cảm của cậu chàng cũng như là không thiết tha gì mấy món ăn ngon đó, cậu liền hỏi một chút.
Tiêu Trình Trình ấp úng cả buổi trời, cuối cùng cũng nhịn không được mà nói với Chử Duyên rằng cậu chàng đã thích một người, vậy nên cậu chàng mới muốn cố gắng trở nên tốt hơn, như vậy cậu chàng mới có dũng khí đi bày tỏ với đối phương được.
Chử Duyên chớp mắt, hoàn toàn không nghĩ tới động lực của Tiêu Trình Trình bắt đầu từ chuyện này.
"Từ khi nào vậy?" Cậu kinh ngạc hỏi.
Tiêu Trình Trình đỡ mắt kính, "Từ hồi nghỉ Quốc Khánh á."
Chử Duyên mở to hai mắt.
"Thật ra cậu cũng biết."
Một khi đã nói thì Tiêu Trình Trình liền muốn nói ra tất cả, chuyện này đã chôn ở trong lòng cậu chàng nhiều ngày rồi.
"Là Tập Vi Vi bên lớp mười bảy ấy."
Tiêu Trình Trình nói: "Tớ cảm thấy cô ấy rất có tài luôn á, vừa biết viết thư pháp vừa biết vẽ tranh. Hơn nữa cô ấy còn rất thông minh, hôm đó bọn tớ đi chơi kịch bản sát cô ấy chơi rất tốt luôn!"
Theo miêu tả của Tiêu Trình Trình, Chử Duyên nhớ tới cô gái mặc Hán phục trông văn nhã kia, hình như là lợi hại như Tiêu Trình Trình miêu tả thật.
Lúc Tiêu Trình Trình nhắc tới Tập Vi Vi, trên mặt cậu chàng trông rất vui vẻ, trông có vẻ là thật sự rất thích cô gái ấy.
Chử Duyên không khỏi hơi ngẩn ra, cậu nghĩ tới trước đó có Lục Khải Thanh và Lâm Thiên Miên, bây giờ Tiêu Trình Trình cũng có người mình thích.
Hình như lên mười hai rồi thì mọi người đều trở nên không còn giống như trước.
Thời gian giống như con sông vĩnh viễn không ngừng chảy, nước sông chảy xiết về phía trước, vĩnh viễn sẽ không quay ngược lại.
Mà bọn họ bị thời gian lôi đi cũng sẽ trưởng thành lên từng chút một, trải qua những tâm sự và những cuộc gặp gỡ khác nhau.
Tiêu Trình Trình chọc chọc chén cơm, "Cô ấy ưu tú thật đó, tớ có cảm giác tớ không xứng với cô ấy."
Hắn lại nói với Chử Duyên: "Tớ quyết định sau này tớ phải cố gắng giảm béo với học tập thật tốt. Nếu tớ thi đại học được tốt thì có thể học trường trong nước rồi."
Chử Duyên cười, nghiêm túc nhìn Tiêu Trình Trình: "Trình Trình, cố lên!"
Tiêu Trình Trình gật đầu, "Ừm! Tớ sẽ cố gắng!"
...
Thời gian bước vào giữa tháng mười. Có một ngày giáo viên tiếng Anh Du Mạn đến lúc chuông vào học vang lên rồi mà còn chưa có tới.
Bình thường Du Mạn rất nghiêm túc trong thái độ dạy học và đối đãi học sinh, đây là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này.
Các bạn học đều rất kinh ngạc. Mọi người đợi thêm vài phút, Du Mạn vẫn còn chưa có tới.
Lớp trưởng liền nói với cán sự môn tiếng Anh đi lên văn phòng xem coi có chuyện gì. Cán sự môn tiếng Anh vừa mới đồng ý thì đã thấy cửa phòng học bị đẩy ra.
Du Mạn thở phì phò cầm sách giáo khoa đi lên bục giảng, "Ngại quá, cô đến muộn rồi. Chúng ta đẩy nhanh tiến độ đi, lật sách giáo khoa ra trang P53..."
Chử Duyên chớp mắt. Bình thường Du Mạn luôn trang điểm cẩn thận, tóc dài được búi lên trông rất có khí chất, nhưng hôm nay tóc của Du Mạn trông hơi lộn xộn. Cậu nghĩ, có lẽ là do Du Mạn lên lầu quá gấp nên mới vậy.
Tuy Du Mạn đến muộn một tí, nhưng khóa giảng vừa nhìn đã biết là được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không vì thời gian gấp gáp mà hạ thấp chất lượng bài giảng.
Tuy Du Mạn nói nhanh hơn, nhưng đến lúc tan học vẫn còn chưa nói xong ngữ pháp trọng điểm, cô thực xin lỗi mà nói với mọi người: "Cô xin chút thời gian của các em nha."
Du Mạn mượn mọi người ba phút, sau khi tan học cô lại xin lỗi một lần nữa, các bạn học đều xua tay tỏ vẻ thông cảm.
Trôi qua thêm hai ba ngày, trong trường đột nhiên xuất hiện lời đồn nói Du Mạn bị phụ huynh học sinh khiếu nại.
Tin tức truyền tới lớp năm, mọi người đều rất kinh ngạc, hỏi nhau xem chuyện là thế nào.
"Không đến mức như vậy chứ?" Tần Mạc buồn bực nói: "Nếu loại thái độ dạy học như Du Mạn mà còn bị khiếu nại thì quả thực khó có thể tưởng tượng chúng ta đang sinh hoạt trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng đến ở nào."
"Đúng vậy á, Du Mạn không phải chỉ đến trễ có một lần thôi sao? Còn trả lại thời gian dạy quá giờ mà."
Các bạn học mồm năm miệng mười mà thảo luận, có người hỏi: "Là lớp nào khiếu nại vậy? Chắc là không phải lớp năm chúng ta đâu ha?"
"Chắc là không phải đâu." Lục Khải Thanh cau mày nói: "Tao nghe người ta nói lý do khiếu nại hình như là tình trạng gia đình của Du Mạn không thích hợp để dạy học sinh lớp mười hai."
"Tình trạng? Tình trạng gì?"
Các bạn học đều sửng sốt.
Lúc này có một nữ sinh yếu ớt lên tiếng: "Lần trước tớ nghe mấy thầy cô nói chuyện, hình như là cô Du có tranh cãi với chồng, có phải là chuyện này không?"
Mọi người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, đối mặt nhìn nhau.
Cán sự môn tiếng Anh cắn môi, "Có thể là như vậy. Hôm qua tớ đi nộp bài còn nhìn thấy mắt cô Du đỏ lên, chắc là đã khóc rồi."
Trong chốc lát, mọi người đều trầm mặc.
Lúc lão Lỗ vào phòng thì đã nhìn đến cảnh tượng như vậy rồi. Ông "Ồ" một tiếng: "Làm sao vậy, sao đứa nào đứa nấy đều ủ rủ mặt mày vậy."
Mọi người liền mồm năm miệng mười hỏi về chuyện cô Du bị khiếu nại.
Lão Lỗ rất kinh ngạc với việc mọi người đều biết chuyện này, ông nói: "Các em lo học tập cho tốt là được rồi, nhiều chuyện việc của giáo viên như vậy làm gì?"
Các bạn học đều nóng lòng, "Vậy cô Du có còn dạy lớp mười hai được nữa không?"
Lão Lỗ cười nhìn mọi người, "Thầy hỏi các em, các em thấy cô Du giảng bài thế nào?"
"Đương nhiên là rất tốt." Mọi người nói.
"Vậy không phải là được rồi sao?" Lão Lỗ buông tay, "Nếu cô Du tốt như vậy, theo thầy cô ấy cũng không phải là loại giáo viên không biết chịu trách nhiệm, vậy tại sao cô ấy lại không thể tiếp tục dạy lớp mười hai?"
Lão Lỗ cười nói: "Cho dù phụ huynh có không muốn cho cô Du dạy, thì nhà trường cũng đâu thể lập tức tìm được giáo viên thay thế cô ấy được."
Lời nói của ông như một viên thuốc khiến cho mọi người được yên lòng.
...
Quả nhiên Du Mạn vẫn tiếp tục dạy lớp mười hai. Ngoại trừ một lần đến trễ kia, cô chưa từng đến trễ một lần nào nữa, chất lượng bài giảng vẫn tốt như cũ.
Nếu không phải việc khiếu nại thật sự đã diễn ra thì các bạn học cũng không thể nhìn ra được cô đang đối mặt với một cửa ải khó khăn, cũng không thể tưởng tượng được cô Du sẽ trộm khóc một mình trong văn phòng.
-
Đến gần cuối tháng mười, thời tiết lại trở nên lạnh hơn, không khí đều có thêm vài tia lạnh lẽo.
Sau khi tan học vào giữa trưa, người ở lại học trong phòng học ngày càng nhiều hơn.
Mọi người mệt mỏi nằm gục lên bàn ngủ một chút, lúc tỉnh dậy rồi thì lại tiếp tục mở sách vở ra học tập.
Dưới hoàn cảnh như vậy, toàn bộ phòng học đều rất im ắng.
Chử Duyên ăn xong thì cùng Tiêu Trình Trình trở về phòng học cũng không dám nói nhiều, bắt đầu lấy ra sách luyện tập để làm bài tập.
Hoắc Kiệu trở về liền nhìn thấy Chử Duyên lại đang học bài. Hắn hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy mệt thay cho Chử Duyên.
Hắn sờ đầu Chử Duyên, Chử Duyên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hoắc Kiệu thấy lông mi dài của Chử Duyên chớp vài cái, cảm thấy rất đáng yêu, liền hạ giọng hỏi cậu, "Buồn không hửm?"
Giọng hắn bị ép xuống rất thấp, sẽ không làm phiền đến bạn học khác, Chử Duyên ngồi bên cạnh hắn vừa vặn có thể nghe rõ được.
Chử Duyên nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Hoắc Kiệu nhẹ nhàng cong môi lên, nói: "Đi, đi ra ngoài đi dạo."
Chử Duyên chớp mắt, buông bút đi ra ngoài theo Hoắc Kiệu.
Cậu phát hiện hình như mình sẽ không từ chối Hoắc Kiệu, có lẽ là do ở cùng Hoắc Kiệu rất vui, thế cho nên một ngày Chử Duyên có hơn phân nửa thời gian đều ở bên cạnh Hoắc Kiệu, nhưng vẫn sẽ không cảm thấy chán.
Chử Duyên đi theo Hoắc Kiệu đi đến cạnh cầu thang.
Bọn họ vừa mới xuống lầu, vừa lúc gặp phải Tô Niệm Thanh đang đi lên lầu.
Chử Duyên lập tức mở to hai mắt, vui mừng mà nói: "Tô Niệm Thanh, cậu về rồi!"
Tô Niệm Thanh thấy hai người cũng sửng sốt, sau đó liền cười, "Trùng hợp thật đó, đang muốn tới tìm mấy cậu này."
Đôi lời từ editor:
Giữa kỳ sắp xong, văn nghệ đã xong, kết quả... không muốn nhắc tới luôn á=))
P/s: Lúc làm tui thấy nó dài lắm mà ta, sao giờ lên thấy có mấy ngàn chữ dị;-;
Danh Sách Chương: