Quả nhiên vào ngày Quốc Khánh Hồ Tây Đình có rất nhiều người.
Bọn Chử Duyên vừa đến cổng thì đã nghe thấy tiếng người vô cùng náo nhiệt rồi.
Nhìn từ xa xa, trong hồ sen là một mảng xanh xanh một.
Lúc này hoa sen trong hồ vẫn chưa nở hết, vào ngày Quốc Khánh này chỉ có thể nhìn thấy chút vàng hoặc là phấn hoa sen thôi, so với khi hoa sen nở rộ vào giữa hè thì lại có một cảm giác thú vị khác.
Tuy nói Hồ Tây Đình là hồ, nhưng thật ra nó giống như một trấn cổ hơn.
Cổng vào có một tảng đá hình hoa sen lớn rất đẹp, cũng gọi là đá sen.
Sau đá sen là khu phố cổ đã bị đổi thành khu thương nghiệp.
Bởi vì hẻm cổ chia ra bốn phương nên xưng là phố Thập Lục Đoản, chia ra làm bốn phố Đông Nam Tây Bắc.
Nhà hàng, cửa tiệm bên trong đều có kiến trúc cổ kính.
Có nơi là được sửa chữa lại, cũng có nơi là được xây dựng theo.
Sau khu phố cổ là biệt thự cổ xưa đã tồn tại rất lâu trong lịch sử, đó đã từng là nơi Tam Triều Cống Viện.
Đi ra Cống Viện, men theo lối đi dài là có thể nhìn thấy được thạch đá đứng trên nước của lâm viên Tây Đình trứ danh.
Tây Đình toạ lạc phía trên hồ Tây Đình trước, là một lâm viên trên nước vô cùng hoành tráng.
Mà hồ Tây Đình sau thì bị vây quanh bởi núi và ngăn cách với hồ trước bởi một cây cầu tạm.
Trên núi có nhiều chùa miếu được xây dựng thêm, nhìn từ xa xa thì thấy toàn cỏ cây xanh um tùm tươi tốt, tháp Phật cao ngất, ánh mặt trời chiếu lên mái ngói lưu ly trên chùa miếu cũng nhiễm chút ánh vàng.
Hồ trước của Hồ Tây Đình thật ra là được mở miễn phí, chỉ là Cống Viện và lâm viên Tây Đình trong đó cần phải mua vé thôi.
Đoàn bọn họ là dùng vé khứ hồi được công ti của cha của Tần Mạc phát, thế nên bọn họ có thể đi đến tất cả mọi nơi trong khu này.
Bọn họ nhìn bản đồ, quyết định đi dạo từ khu phố cổ trước.
Đoạn Giai Lâm là người thích chụp ảnh.
Cô mang theo một cái máy ảnh phản xạ ống kính đơn, nhìn thấy gì hay ho bên đường thì sẽ chụp lại, trông rất giống một vị nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Cô kêu Lâm Thiên Miên cùng Lục Khải Thanh đứng cạnh nhau, "Miên Miên, để tớ chụp ảnh cho hai người nè!"
Lâm Thiên Miên lập tức cảm thấy vui vẻ, "Được á, cảm ơn Đoạn Đoạn nha!"
"Hả?"
Lục Khải Thanh nghe vậy thì lại do dự.
Hắn sờ đầu, "Hay là thôi..."
"Đi mà đi mà," Lâm Thiên Miên lôi kéo hắn, "Mai mốt còn có cái để lấy ra hoài niệm chứ."
Cuối cùng Lục Khải Thanh vẫn bị Lâm Thiên Miên thuyết phục.
Chử Duyên thấy hai người bọn họ nắm tay nhau cười với máy ảnh rất thoải mái, cậu không khỏi cảm thấy bọn họ thật sự rất xứng đôi.
Tần Mạc thấy hai người họ chụp hình thì cũng nháo nhào đòi chụp.
Hắn bày ra tư thế mà hắn tự cho là rất ngầu, "Đoạn Đoạn, chụp tao nè!"
Đoạn Giai Lâm vừa nhìn thấy liền "Eo" một tiếng, "Tư thế này của cậu ngốc ghê luôn á!"
Tần Mạc vui vẻ, "Đệt, có cần phải nói vậy không!"
Đoạn Giai Lâm cười nói: "Tất nhiên là cần rồi."
Chờ đến khi chụp xong, Tần Mạc chạy lại xem ảnh chụp mình, "Không phải tao rất đẹp trai sao!"
Đoạn Giai Lâm "Hừ" một tiếng, "Làm ơn đừng có xem nhẹ kết quả nỗ lực của người chụp ảnh ha."
Cô nhìn về phía Hoắc Kiệu, cười hỏi: "Hoắc Kiệu, tớ có thể chụp cậu một bức không?"
Cô có một chút tật xấu thấy cái mình thích là thèm.
Cô vừa nhìn thấy Hoắc Kiệu thì đã cảm thấy Hoắc Kiệu mà làm người mẫu thì chắc chắn ảnh sẽ rất đẹp, bởi vậy cô mới nhịn không được mà hỏi Hoắc Kiệu một câu.
Trước đó Hoắc Kiệu vẫn luôn không nói gì, nghe Đoạn Giai Lâm hỏi hắn mới nhìn sang đây.
Hắn nhìn lướt qua máy ảnh trong tay Đoạn Giai Lâm, không cảm xúc nói: "Không có hứng."
"Vậy à."
Nghe hắn nói như vậy, Đoạn Giai Lâm cũng chỉ đành từ bỏ dự định chụp ảnh cho hắn thôi.
Chử Duyên chậm rãi chớp mắt.
Thật ra trước đó nghe Lâm Thiên Miên nói vậy, cậu cũng muốn chụp một bức cùng Hoắc Kiệu để làm kỷ niệm.
Nhưng nếu Hoắc Kiệu đã không muốn chụp rồi thì chắc cậu cũng sẽ không nhắc tới nữa.
...
Ra khỏi hồ hoa sen, đi theo cột đèn đường là đến được khu phố cổ.
Xung quanh khu phố cổ có nước chảy từ Hồ Tây Đình ra tạo thành dòng suối, giữa những con hẻm cổ là những cây cầu đá xanh nhỏ.
Đi trên cầu là có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Dưới cầu thường xuyên có người chèo thuyền đi qua.
Chử Duyên nhịn không được mà "Quao" một tiếng.
"Đẹp chứ gì?" Tiêu Trình Trình nói, "Tớ còn muốn ở lại đây luôn đây này."
Chử Duyên nghe vậy cũng gật đầu.
Hoắc Kiệu nghe hai người bọn họ nói chuyện thì hơi nhíu mày, "Muốn ở thì ở."
Hắn đã nhìn thấy trong hẻm cổ có nhà dân và khách sạn.
Hắn vừa nói xong, mọi người đều không khỏi liếc nhìn nhau.
"Đệt, người địa phương còn dừng chân ở nơi này sao, lạ vãi!" Tần Mạc.
"Nhưng mà tớ cũng rất muốn ấy chứ." Đoạn Giai Lâm nói.
"Tớ thấy được mà." Lâm Thiên Miên thì nói: "Vậy tối nay chúng ta ở lại đây một đêm đi, sáng mai còn có thể đến chùa Linh Hỉ vái lạy, các cậu thấy được không?"
Lục Khải Thanh nhìn vào mắt mọi người, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng phải tìm chỗ trước đã, nói không chừng gần đây không còn phòng nữa."
"Chắc là còn phòng mà, có nhiều nhà dân thế kia mà."
Lâm Thiên Miên vỗ tay, "Vậy nếu có thể tìm được phòng ở thì chúng ta ở lại đây một đêm đi ha!"
Vì thế chuyện này đã được quyết định như thế.
Bọn họ vừa đi dạo vừa ăn, mua mực nướng rất lớn và khoai tây chiên, sợi mì nướng, đồ ăn vặt linh tinh.
Tiêu Trình Trình còn mua hồ lô đường và bạch tuộc viên nhỏ nữa, dường như là ăn từ đầu phố đến cuối phố luôn.
Bọn họ đi ngang qua một nơi bán đậu hủ thúi, người xếp thành hàng rất dài.
Đoạn Giai Lâm vừa thấy là nói ngay: "A! Tớ biết cái này nè, nổi lắm á! Hơn nữa đậu hủ ở chỗ này cũng không có thúi."
Tần Mạc khịt mũi coi thường, "Đậu hủ không thúi mà còn gọi là đậu hủ thúi à?"
"Ai da cậu không hiểu đâu," Đoạn Giai Lâm trợn trắng mắt, "Đồ ăn không thúi không phải thật tốt sao."
"Sao vậy? Muốn xếp hàng à?" Lục Khải Thanh nhìn hàng ngũ đang chờ và hỏi mọi người.
Tiêu Trình Trình nuốt nước miếng: "Tớ muốn ăn."
"Tớ cũng muốn ăn." Lâm Thiên Miên giơ tay lên.
"Vậy vào hàng đi." Lục Khải Thanh bất đắc dĩ đỡ trán.
Sau con phố này là đến trung tâm của khu phố cổ.
Có một quảng trường nhỏ bị con đường dài bao quanh, có thể để cho người ta nghỉ ngơi ở đó.
Chử Duyên nhìn bên đó thử, rồi nói với mọi người: "Mấy cậu có mệt thì lại đằng trước ngồi nghỉ xíu đi, để vài người ở lại xếp hàng là được rồi."
"Ý kiến hay!" Tần Mạc búng tay một cái.
Hắn kêu Lục Khải Thanh đi cùng với hai bạn nữ ngồi nghỉ trước đi.
Thật ra Tiêu Trình Trình cũng mệt, nhưng cậu chàng muốn thấy đậu hủ thúi ra nồi, vì thế nên vẫn kiên trì ở lại.
Chử Duyên nhìn Hoắc Kiệu.
Cậu biết Hoắc Kiệu cũng không thích mấy món đồ ăn vặt như vậy, thế nên cậu nhỏ giọng nói: "Hoắc Kiệu, cậu có muốn ngồi nghỉ luôn không, để tớ mua giúp cậu cho."
Nghe vậy, Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, "Không cần."
Chử Duyên chớp mắt, lại nhỏ giọng hỏi hắn: "Cậu có mệt không đó?"
Hồi sáng trên tàu điện ngầm Hoắc Kiệu cũng đứng yên rất lâu rồi, Chử Duyên cảm thấy hẳn là rất ít khi Hoắc Kiệu phải chịu thiệt thòi như thế.
Đôi mắt đen láy như nai con của Chử Duyên mỗi khi nhìn vào người khác sẽ trông có vẻ rất chú tâm.
Hoắc Kiệu đối diện với cậu một lát, rồi sau đó khẽ tặc lưỡi một tiếng, nói: "Không mệt."
Chử Duyên "Ò" một tiếng, rồi lại nhìn Hoắc Kiệu, như là đang xem coi Hoắc Kiệu có đang nói thật hay không.
Hoắc Kiệu: "..."
Hắn nhíu mày, nhìn Chử Duyên mà nói: "Có phải cậu có hiểu lầm với thể lực của tôi không? Muốn tôi chứng minh cho cậu xem không?"
Thấy được sự nghiêm túc trong mắt Hoắc Kiệu, Chử Duyên hơi ngây người, rồi cậu quyết đoán lắc đầu.
Lúc này Hoắc Kiệu mới vừa lòng mà "Hừm" một tiếng.
Bọn họ mua đậu hủ thúi xong thì đi đến trung tâm khu phố cổ.
Lúc đầu bọn họ không thấy được bọn Lục Khải Thanh ngay, mà đến khi Lục Khải Thanh kêu bọn họ, Chử Duyên mới phát hiện hai bạn nữ kia đang đứng trước một quầy hàng ở trong góc quảng trường nhỏ.
Mấy người bọn họ đi đến quầy hàng kia, phát hiện mấy cái bàn được xếp thành gian hàng vô cùng giản dị, bên cạnh dựng một tấm bảng tên, bên trên được viết bốn chữ* "Bán hàng từ thiện" bằng nét thư pháp.
*Bên Trung thì là 2 chữ, nhưng qua tiếng Việt nó lên 4 chữ nên tui để 4 luôn nha.
Chủ quán là mấy thanh niên trẻ tuổi, ba nam hau nữ, tất cả đều mặc Hán phục.
Sau khi được Đoạn Giai Lâm giới thiệu, Chử Duyên mới biết hoá một bạn nữ mặc áo bông ngắn màu đỏ cùng trang phục thêu hoa Diêu Hoàng* trong đó là học sinh của trường Trung học số 7 bọn họ.
Cô là học sinh khoa văn lớp 17, Tập Vi Vi.
*Hoa Diêu Hoàng: Hoa mẫu đơn.
Tên gọi của loài hoa này bên Trung được mỹ hoá như thế nên tui vẫn để nguyên nha.
Tập Vi Vi đeo mắt kính, nói chuyện rất dịu dàng.
Những nam sinh mặc Hán phục khác lần lượt là Chung Nhạc, Tề Giản Văn, Vương Luân, còn nữ sinh kia là Mai San, họ đều đến từ cùng một đoàn Hán phục với Tập Vi Vi.
Bởi vì lúc trước Đoạn Giai Lâm đã từng chụp cho bọn họ nên mới quen biết nhau.
Thông qua cuộc nói chuyện của mấy người họ, Chử Duyên biết được mấy người Tập Vi Vi nhân ngày Quốc Khánh ra bán hàng từ thiện, số tiền thu được sẽ được quyên góp toàn bộ cho trẻ nhỏ ở vùng núi nghèo khó.
Cậu mở to hai mắt, thiệt tình mà khen một câu: "Lợi hại thật đó."
"Ha ha," Chung Nhạc cười: "Chỉ là khả năng của tụi mình chỉ làm được chút việc nhỏ này thôi, bán cũng không đắt khách lắm."
"Đúng vậy đó," Tập Vi Vi cũng cười và gật đầu, cô nhìn mọi người: "Mấy bạn có muốn giúp gian hàng của tụi mình chút không?"
"Muốn chớ!"
Tiêu Trình Trình nghe vậy thì không rảnh lo ăn đậu hủ thúi nữa, cậu chàng lập tức đồng ý ngay.
Tập Vi Vi liền giải thích cặn kẽ cho bọn họ.
"Mấy mặt quạt trống trên bàn là để cho mọi người có thể tự viết chữ hoặc vẽ tranh lên, 20 một lần viết xong rồi mà muốn mang về thì cũng có thể mang về được luôn.
Ngoài ra, chỗ tụi mình còn có quạt mà tụi mình đã trang trí sẵn, giá từ 30 đến 50, nếu mấy bạn thích thì mua nha."
Mọi người nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy được mấy mặt quạt trống trên bàn, có quạt xếp cũng có quạt tròn, hai mặt quạt đều được làm bằng giấy Tuyên Thành.
Bên kia thì bày giá bút, nghiên mực cùng với mấy loại màu nước.
Còn một góc bàn khác thì đặt mấy cây quạt đã được trang trí sẵn.
Tần Mạc vén tay áo lên, "Viết vẽ gì cũng được đúng không?"
"Đúng vậy, tự mấy bạn làm DIY thôi."
"Được, hãy xem ta đây!"
Tần Mạc chọn một cây quạt xếp.
Hắn bắt đầu đề bút, rồi sau đó dưới ánh mắt của mọi người —— hắn dùng bút lông vẽ cái đầu heo nghiêng ngả trên mặt quạt đã được đè cho bằng phẳng.
"Phụt." Lục Khải Thanh lập tức cười phun ra, "Xấu quá rồi đó."
"Đệt," Tần Mạc nói, "Tại khó chứ bộ."
Có Tần Mạc thử trước rồi, những người khác cũng bắt đầu thử theo.
Đoạn Giai Lâm chọn một cây quạt tròn.
Còn Lâm Thiên Miên thì trao đổi cùng Lục Khải Thanh, hai người bọn họ muốn vẽ lên quạt rồi đưa cho đối phương dùng.
Tần Mạc không chịu nổi việc bọn họ cứ phát cơm chó mọi lúc mọi nơi như thế, hắn cằn nhằn rằng hai người bọn họ thật quá đáng với lũ độc thân như tụi mình với Tiêu Trình Trình.
Tiêu Trình Trình lại hơi ngơ ngác.
Tần Mạc thấy kỳ lạ mà giơ tay qua lại trước mặt cậu chàng, "Mày ngẩn người ra làm gì?"
"A, không có," Tiêu Trình Trình hơi giật mình mà đỡ mắt kính lên, cậu chàng lấy hết can đảm hỏi Tập Vi Vi, "Xin hỏi, cây quạt nào được cậu trang trí vậy? Tớ muốn mua một cái."
Tập Vi Vi kinh ngạc nhìn cậu chàng.
Cô nói: "Cảm ơn bạn nha, nhưng mà mình chỉ làm quạt tròn thôi, sợ là không hợp với bạn ấy."
Tiêu Trình Trình liền vẫy tay, nói: "Không, không sao, tớ có thể tặng cho em gái tớ được."
"Ừm," Tập Vi Vi chỉ cho cậu chàng, "Mấy cái này là mình làm, nếu bạn không thích thì đừng miễn cưỡng nhé, những người khác trong đoàn mình cũng vẽ rất đẹp."
"À..." Tiêu Trình Trình liền nói: "Vậy, lấy tớ cây quạt này đi, còn cây quạt xếp này nữa, lấy cho tớ luôn nhé."
Cậu chàng chỉ vào cây quạt vẽ cây trúc, Chung Nhạc vừa nãy nói chuyện với bọn họ lập tức kích động giơ ngón cái với Tiêu Trình Trình: "Người anh em này tinh mắt thật đấy!"
...!
Hoắc Kiệu chỉ nhìn qua một lần là đã biết mặt quạt với phiến quạt của bọn họ đều là những thứ rẻ tiền dùng để chơi chơi, thế nên hắn cũng chẳng có hứng thú gì.
Nhưng Chử Duyên lại trông rất hứng thú với chúng.
Đôi mắt cậu sáng lên, hỏi Hoắc Kiệu rằng: "Hoắc Kiệu, cậu có muốn viết chữ không?"
Hoắc Kiệu liếc nhìn cậu một cái, hời hợt trả lời: "Không."
Chử Duyên không khỏi cảm thấy hơi tiếc.
Cậu cảm thấy chữ của Hoắc Kiệu rất đẹp, nếu có thể viết lên mặt quạt thì tốt rồi.
Tuy Hoắc Kiệu không muốn viết thật, nhưng hắn lại cảm thấy hứng thú với việc nhìn Chử Duyên viết.
Hắn hỏi Chử Duyên: "Cậu muốn viết gì?"
Chử Duyên còn chưa suy nghĩ xong, bởi vậy cậu mới trả lời một cách không xác định: "Chắc là viết đại thôi á?"
Người mặc Hán phục trong đoàn chỉ hướng cho hai người bọn họ, "Hai bạn đến chỗ này viết này, bạn muốn mặt quạt gì?"
Chử Duyên liền đi theo, "Quạt xếp ạ, cảm ơn."
Tề Giản Văn liền đưa cho cậu một mặt quạt xếp đã được đè cho bằng phẳng, hai phiến quạt lớn ở hai bên sườn vẫn chưa được ghép lại vì để tiện cho mọi người viết, cần phải trang trí xong mặt quạt thì mới dùng keo nước dán lại.
Chử Duyên nhìn giá bút, rồi chọn một cây bút lông.
Tề Giản Văn vừa nhìn thấy tư thế lấy bút của cậu là đã sáng mắt lên.
Hắn "Chà" một tiếng, "Đã từng luyện rồi à?"
Lời nói này của hắn đã hấp dẫn sự chú ý của người khác, mấy người không bận đều đến vây quanh chỗ này.
"Muốn viết cái gì?" Những người khác hỏi.
Chử Duyên không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Kiệu, rồi cậu lại nhìn về phía ngọn núi xanh xanh ở đằng xa.
Tuy rằng trời đã vào thu, nhưng trên núi vẫn còn xanh tươi mơn mởn.
Chử Duyên chớp mắt, trong lòng đột nhiên xuất hiện một câu thơ.
Cậu vừa mới đề bút viết xuống hai chữ, Tập Vi Vi liền cười hỏi: "Lâm Triệu Mạnh phủ?"
Chử Duyên gật đầu.
Một người mặc Hán phục khác tên Vương Luân âm trầm hồi lâu, rồi sau đó hắn líu lưỡi nói: "Chữ của bạn cũng không tầm thường đâu nha, đây là luyện từ khi còn nhỏ đúng không?"
Chử Duyên đã viết xong câu thơ kia, nét chữ vừa thanh mảnh vừa hàm súc trên mặt quạt trắng tinh trông vô cùng đẹp.
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn xem, phát hiện ra đó là thơ của Vương Duy.
"Thảo sắc toàn kinh tế vũ thấp."*
*Câu thơ trích trong bài thơ Chước tửu dữ Bùi Địch (Rót rượu cho Bùi Địch) của Vương Duy.
Hắn chỉ liếc nhìn một cái là đã biết ngay, Chử Duyên viết tốt hơn người khác rất nhiều.
Bởi vì được khen nên lỗ tai của Chử Duyên dần đỏ lên.
Khi còn nhỏ cậu đã đi luyện chữ với ông nội trong khoảng thời gian rất lâu, nhưng từ khi xuyên qua đây thì đã lâu rồi cậu không có nghiêm túc viết, thế nên cậu cảm thấy mình thật sự không thể nhận lời khen của người khác được.
Hoắc Kiệu nhìn vành tai đã đỏ lên của cậu, đột nhiên hắn rũ mắt hỏi cậu rằng: "Thầy Chử nhỏ, có muốn bán quạt không?"
Chử Duyên nghe hiểu được ý của hắn, lập tức cảm thấy rất kinh ngạc.
Cậu vội vàng nói: "Không cần mua đâu."
Vốn dĩ cái này là...!Là do...!Cậu nghĩ tới Hoắc Kiệu nên mới viết mà.
Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, "Coi như là tôi mua ủng hộ từ thiện đi."
Lúc này Chử Duyên mới nhỏ giọng mà nói: "Vậy được."
Rồi sau đó cậu liền thấy Hoắc Kiệu quét mã thu tiền của quầy hàng và chuyển...!500 đồng.
Gấp mười lần cây quạt đắt nhất của quầy hàng.
Chử Duyên kinh ngạc mà chớp mắt.
Tập Vi Vi giúp bọn họ ghép phiến quạt lại, cười nói: "Tuổi này hiếm gặp người nào viết tốt được như bạn lắm đó."
"Đúng vậy." Tề Giản Văn có chút tiếc nuối mà lắc đầu: "Vốn dĩ mình còn tính mua quạt bạn viết về làm kỉ niệm nữa á."
Chử Duyên nghe bọn họ nói vậy thì hơi xấu hổ, cậu nhịn không được mà nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Nếu là nói trong bạn cùng lứa thì cậu biết rõ, chữ của Hoắc Kiệu tiêu sái hơn của cậu nhiều.
Hoắc Kiệu nhận lấy quạt xếp từ tay của Tập Vi Vi.
Chú ý tới tầm mắt của Chử Duyên, hắn hơi cong môi dưới lên, tay mở quạt xếp ra cái "Phạch".
Hắn phẩy phẩy cây quạt, khẽ cười với Chử Duyên một tiếng: "Cảm ơn."
Trước mắt là con đường cổ xưa dài, xa xa là nước non xanh biếc, Hoắc Kiệu đứng trong một khung cảnh tựa như tranh vẽ, mặt mày tựa như sao trời lấp lánh.
Chử Duyên đột nhiên không biết phải nói điều gì.
Cậu rũ mắt, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng mà "Ừm" một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Thảo sắc toàn kinh tế vũ thấp.
—— Vương Duy 《 Chước tửu dữ Bùi Địch 》
Cảm ơn các bảo bối ~
Chuyên mục phổ cập kiến thức: Về bài thơ Chước tửu dữ Bùi Địch và nhà văn Vương Duy.
Phiên âm:
Chước tửu dữ quân quân tự khoan,
Nhân tình phiên phúc tự ba lan.
Bạch thủ tương tri do án kiếm,
Chu môn tiên đạt tiếu đàn quan.
Thảo sắc toàn kinh tế vũ thấp,
Hoa chi dục động xuân phong hàn.
Thế sự phù vân hà túc vấn,
Bất như vao ngọa thả gia san.
Bản dịch của Ngô Tất Tố:
Chuốc anh chén rượu để anh vui,
Lật lọng, đời như sóng mặt khơi.
Đầu nạc biết nhau còn giữ miếng,
Cử son tới trước đã khinh người.
Đầm đìa sắc cỏ nhờ mưa gội,
Rung động cành hoa bị gió thui.
Mây nổi việc đời chi đáng hỏi,
Ăn no, nằm khểnh chẳng rồi hơi.
(Theo Thi Viện)
Sơ lược về nhà văn Vương Duy: (王维; 701 - 761), biểu tự Ma Cật (摩诘), hiệu Ma Cật cư sĩ (摩诘居士), là một nhà thơ, một họa sĩ, một nhạc sĩ, một nhà viết thư pháp và một chính khách nổi tiếng đời Thịnh Đường.
Ông là người tinh thông về Phật học và theo trường phái Thiền tông.
Do tập trung về Phật giáo, ông được người đời gọi là Thi Phật (詩佛).
Cùng với Thi Tiên Lý Bạch, Thi Thánh Đỗ Phủ và Thi Quỷ Lý Hạ, Vương Duy có biệt danh Thi Phật đã tạo nên hiện tượng Thánh-Tiên-Phật-Quỷ cùng xuất hiện trong giai đoạn cực thịnh của thơ Đường.
Ngày nay còn giữ được khoảng 400 bài thơ của ông, với phong cách tinh tế, trang nhã.
(Theo Wikipedia)
Đôi lời từ editor:
Tuy đã qua tháng cô hồn nhưng bây giờ tui mới xui;-; Kiếp nạn điện thoại hư ngay deadline + quên mật khẩu đã đến mà tui không kịp phòng ngừa nên bị quật tả tơi luôn....
Danh Sách Chương: