Nhìn chằm chằm hình tượng mới trong gương, Chử Duyên thở phào một hơi.
Cậu mở đồ được chuyển phát nhanh ra, cẩn thận đọc giấy hướng dẫn một lần, rồi sau đó dựa theo chỉ thị mà xắp đặt thật tốt đồ vật đã mua, cũng giấu nó vào chỗ dính liền giữa cổ áo hoodie với mũ áo —— đó là một cái cameras mini rất nhỏ.
Làm xong tất thảy, Chử Duyên tự cổ vũ chính mình rồi dứt khoát đi ra khỏi nhà.
......!
Con đường ngựa trắng chuyên mua bán điện thoại ở quảng trường*.
*QT: “Con ngựa trắng quảng trường thắng lợi di động chuyên bán cửa hàng.” Chỗ này tui không hiểu ạ;-;
Bảng hiệu màu xanh đơn giản chìm trong các kiểu bảng hiệu có đủ loại màu sắc trông cực kỳ bình thường, không thu hút chút nào.
Chủ cửa hàng vừa mới hoàn thành một đơn mua bán, lúc này đang vừa hút thuốc vừa đếm tiền ở quầy.
Đột nhiên cửa của cửa hàng bị đẩy ra, một nam sinh mặc áo hoodie rộng thùng thình cùng quần jeans rách mảng lớn đi vào, trên ngực hắn có một cái đầu lâu lớn tràn ngập hơi thở không phải người đứng đắn.
Nam sinh còn đội mũ lưỡi trai, rõ ràng xương cốt phát ra dạ quang trên đó cùng bộ với cái đầu lâu lớn lên áo hoodie, vành nón bị ép rất thấp xuống như thể coi đó là ngầu.
Chủ cửa hàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng đoán ra lại là một con mồi tốt —— người đến không tới hai mươi tuổi, ăn mặc trông như lưu manh, không phải lưu manh đầu đường thì là lưu manh trong trường.
Đây cũng là hình tượng khách hàng thường thấy nhất trong cửa hàng của ông ta.
Ông ta đã sớm thấy nhiều không trách với loại ăn mặc khoa trương này rồi, cùng lắm thì nghĩ mãi trong lòng một câu “Lại thêm một tên ngốc”.
Ông ta nhìn nam sinh đến gần, trong lòng bắt đầu tính toán xem lần này có thể kiếm được bao nhiêu tiền —— người mua đồ trong cửa hàng của ông ta nhiều nhất chính là loại nam sinh như này, dù là tán gái hay là kéo bè kéo phái đi giao du với người ta đều sĩ diện muốn chết.
“Muốn mua gì?” Chủ cửa hàng dẹp tiền đi rồi híp mắt hỏi.
—— Người đến chính là Chử Duyên.
Cậu khống chế tốc độ nhìn bố trí xung quanh trong cửa hàng nhỏ này một chút.
Thoạt nhìn cửa hàng điện thoại có mặt tiền rất nhỏ, ba mặt trên kệ thủy tinh đều bày sản phẩm, trên tường cũng đóng một ít giá đựng, trên đó đặt một ít phụ kiện âm thanh, phụ kiện điện thoại, vân vân.
Chử Duyên phát hiện đồ đặt ở quầy chính diện của cửa hàng này đều là những loại điện thoại thường thấy trong thành phố, thoạt nhìn đều rất mới.
Hai quầy bên cạnh ngoại trừ bày điện thoại thì còn bày một ít máy tính bảng cùng bộ nhớ máy tính.
Chử Duyên liếc nhìn sơ qua, cảm giác tỉ lệ là có mới có cũ.
Đến khi nhìn đến một cái kệ thủy tinh nọ, ánh nhìn của Chử Duyên không có dấu vết mà hơi dừng lại một chút.
Cậu thấy bên trong có một cái điện thoại màu hồng, thoạt nhìn kiểu dáng hơi giống với cái điện thoại bị mất của bạn nữ lớp bên trong đại hội thể thao —— cậu đã nhìn thấy qua bài viết đó trên diễn đàn trường rồi.
Cậu cố gắng không để mình hiện ra biểu tình khác thường gì, học theo dáng vẻ của Hoắc Kiệu mà nhẹ nhàng gõ lên quầy, giọng điệu có chút không kiên nhẫn như mấy thanh niên trẻ trâu, “Bạn giới thiệu, nó nói đồ trong cửa hàng này của mấy người rẻ.”
Ông chủ ba, bốn mươi tuổi, có đôi mắt nhỏ, nhìn rất gian xảo.
Nghe vậy, ông ta “Ồ” một tiếng, hút một hơi thuốc lá, “Rẻ thật”.
Rồi sau đó ông ta liếc nhìn Chử Duyên một cái, híp mắt hỏi, “Bạn nhóc là ai?”
Lúc ông ta nói chuyện thì lộ ra một hàm răng vàng vì quanh năm hút thuốc.
“Nhận chức cao bái.*”
*Tui không hiểu nên để nguyên QT nhé;-;
Chử Duyên nói tên một trường học gần đây.
Cậu nhịn mùi hôi của thuốc lá rẻ tiền, vừa cảm thấy hứng thú mà cúi đầu nhìn xem sản phẩm điện tử ở trên quầy, vừa tận lực làm giọng điệu trông như không để ý gì, “Không phải trường học tụi này thường tới chỗ này mua đồ à.”
—— Vừa nãy cậu đã quan sát trong khu vực gần cửa hàng này một chút rồi, cũng nghe được tên trường học của bọn họ từ miệng mấy người ra khỏi cửa hàng trước đó.
“Thì đúng vậy,” chủ cửa hàng cười ha ha, “Nhóc muốn mua gì?”
“Điện thoại Airo này bán nhiêu?” Chử Duyên chỉ một góc trong quầy, lại nói: “Có mẫu mới nhất không? Tôi muốn tặng cho người ta.”
“Tặng bạn gái hả?” Chủ cửa hàng liếc cậu một cái, “Có cái gần như là mới nhất của mẫu mới nhất, muốn không?”
“Đưa tôi xem trước.” Chử Duyên làm mình trông như đang khó kiềm nổi gấp gáp.
Chử Duyên vội vàng tỏ thái độ làm chủ cửa hàng cảm thấy đã nắm chắc đơn này rồi.
Ông ta cười, nói câu, “Nhóc tới cũng vừa lúc đấy.”
Ông ta cắn thuốc lá trong miệng, khom lưng lấy điện thoại từ trên quầy ra, “Chỗ này chỉ mới có một cái mẫu mới này thôi.”
Chử Duyên “Ồ” một tiếng, xem xét điện thoại một lần rồi sau đó hỏi, “Giá nhiêu?”
“8500.” Chủ cửa hàng nói.
“Đắt vậy à?” Chử Duyên nhíu mày, “Official website cũng mới bán hơn 9000.”
“Chậc,” chủ cửa hàng nói: “Rẻ hơn hơn một ngàn rồi còn gì? Nhóc đi hỏi mấy chỗ khác thử xem coi có ai bán rẻ như vậy hay không?”
“Có chứ,” Chử Duyên liếc ông ta một cái: “Tôi thấy trên mạng có chỗ bán 5000.”
Chủ cửa hàng phì một tiếng, “Nhóc so chú với chúng nó à? Để chú nói cho nhóc nghe, có thể bán cái giá đó thì nếu không phải là đã sửa chữa qua rồi thì chính là hàng giả, chắc chắn có vấn đề.
Nhóc mua về thì chắc chắn không dùng được mấy ngày liền sẽ hư.”
“Vậy chỗ chú không có vấn đề à?” Chử Duyên hơi nhướng mày, “Đảm bảo là hàng chính phẩm?”
“Chắc chắn là chính phẩm.” Chủ cửa hàng nói.
“Không tin thì nhóc coi mã thử xem, cứ tùy ý kiểm, bảo hiểm cũng còn mấy tháng.
Nếu không phải không còn đóng hộp thì chú cũng không bán rẻ như vậy đâu.”
Ông ta thấy Chử Duyên do dự thì nói thêm một câu, “Hay là vậy đi, nếu nhóc mua thì chỗ của chú sẽ thêm một năm bảo hiểm, nhóc thấy sao?”
“Vậy còn được.” Chử Duyên nói, lại đè thấp âm lượng, dùng loại giọng điệu mày biết tao biết, “Ông chủ này, cái máy này có khoá không? Hồi đó tôi cũng có mua cái, kết quả còn chưa dùng được bao lâu thì đã có người tìm về rồi, quả thật là phiền muốn chết.”
Chủ cửa hàng liếc cậu một cái, cũng hạ thấp giọng: “Chắc chắn không có vấn đề.
Chú đã bán bao lần rồi kia mà, chỗ của chú có người chuyên giải khoá, bạn nhóc không nói với nhóc à?”
Chử Duyên nói: “Tôi không phải là sợ bị hố à?”
“Nhóc cứ yên tâm đi.” Chủ cửa hàng nói: “Mua không? Tặng bạn gái thì chắc chắn là có mặt mũi luôn.”
Chử Duyên làm ra dáng vẻ rối rắm, cuối cùng cậu cắn răng: “Nãy không nghĩ tới chỗ này đắt như vậy nên không mang đủ tiền, không phải tôi định mua nó trước sao? Còn đang vội muốn tặng cho bạn gái làm quà sinh nhật nữa đây này.”
Chủ cửa hàng nhả điếu thuốc, đánh giá cậu, “Chỗ này của chú chỉ có một cái này thôi, hôm nay nhóc không mua thì không chắc khi nào sẽ không còn đâu.”
“Ài!” Chử Duyên nói, “Tôi đặt tiền cọc trước, trả trước 500, chờ hai ngày sau đủ tiền rồi quay lại mua, vậy được không?”
Chủ cửa hàng trầm ngâm một chút rồi nói: “Cũng được, nhưng nếu quá hạn rồi mà nhóc không tới mua thì không thể lấy lại tiền cọc đâu đấy.”
“Chắc chắn sẽ tới mua.” Chử Duyên nói: “Giữ giúp tôi mấy này đi.”
Chử Duyên đưa 500 đồng, nhìn chủ cửa hàng ghi nhận lại.
Tên là tên giả cậu tự nghĩ ra, còn số điện thoại là của điện thoại hôm qua cậu tìm được.
Chủ cửa hàng xé tờ ghi tiền đặt cọc cho cậu, dặn cậu nhớ sớm quay lại mua.
Thật ra đối với việc Chử Duyên có quay lại mua hay không, trong lòng ông ta đều thấy không sao hết, không tới mua thì ông ta còn được hời 500, dù sao có thế nào cũng không có vấn đề gì.
Ông ta nhìn Chử Duyên ra khỏi cửa hàng, trong lòng vừa lòng nghĩ kiếm tiền dễ thật.
Nhưng ông ta không biết rằng sau khi Chử Duyên đi ra rất xa thì cậu đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
-
Sau khi về đến nhà, Chử Duyên gỡ cameras mini xuống, sau đó liền xem thử, rồi rất vừa lòng vì phát hiện video được quay khá rõ ràng.
Cậu lại bấm vào ghi âm của mình trên điện thoại, nghe hết một lần và xác định không có vấn đề gì, liền cố ý chuyển nó vào một folder để bảo tồn.
“Bây giờ có thể chắc rằng cửa hàng điện thoại mà Dương Lưu Thanh đã đi có vấn đề rồi, như vậy thì kế tiếp là......!Chuyện bên Dương Lưu Thanh.”
Chử Duyên lấy ra phiếu điểm từ vừa lên cấp ba đến lần kiểm tra cuối tháng mà lão Lỗ đã cho cậu mượn ra, ghi lại hết thời gian và điểm số của Dương Lưu Thanh, rồi sau đó lên diễn đàn trường tìm tin tức cậu cần.
Chờ đến khi cậu đã chuẩn bị tốt hết thì trời đã khuya, Vương Mai đã sớm lên giường ngủ rồi.
Chử Duyên xoa đôi mắt, nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, dường như là cậu vừa nằm lên giường thì đã ngủ rồi.
......!
Vào tiết tự học buổi tối ngày hôm sau, Tiêu Trình Trình đem điện thoại của cậu chàng đến phòng học.
Cái góc ở hàng phía sau này của bọn họ cũng chỉ còn có Chử Duyên và Tiêu Trình Trình ở lại học tiết tự học buổi tối.
Bởi vì trước đó cậu đã xin được Tần Mạc đồng ý rồi, nên tới tiết tự học buổi tối Chử Duyên liền đổi chỗ ngồi lên chỗ của Tần Mạc.
Trên bục giảng chỉ có lớp trưởng đang giám sát kỷ luật, cậu ta chỉ kêu mọi người đừng nói chuyện, còn các bạn học có muốn lén làm gì thì cậu ta cũng mặc kệ.
Vì thế Tiêu Trình Trình với Chử Duyên mỗi người đeo một cái tai nghe để coi phim.
Từ lúc xuyên đến thới giới này, đây là lần đầu tiên Chử Duyên coi phim.
Phim Tiêu Trình Trình cho cậu coi là một bộ phim fantasy nhẹ nhàng, câu chuyện về người máy A Đạt ngoài ý muốn có tâm trí cùng người đàn ông bị bệnh tự kỷ.
Rõ ràng A Đạt chỉ là một người máy bị thời đại đào thải, trong lúc ở trong xưởng sửa chữa bị nung nóng, lại đột nhiên có cảm tình mà người máy không nên có, vì thế quyết định chạy ra khỏi xưởng sửa chữa.
Trên đường trốn đi, hắn gặp người đàn ông Tây Khắc bị bệnh tự kỷ sống trong thế giới của mình.
Tây Khắc thường không hiện ra biểu tình gì, cũng không biểu đạt tốt ý của mình, càng là dường như không giao lưu với ai, nhưng hắn lại có thể nhận biết tâm tình của A Đạt trên màn hình xưa cũ dù trên đó có nhiều tuyến lộn xộn.
Mà A Đạt có được tâm trí cũng ngoài ý muốn tiếp xúc với thế giới nội tâm mỹ lệ của Tây Khắc, người máy cùng người đàn ông bắt đầu bước lên cuộc sống cùng nhau......!
Phim làm cho Chử Duyên rất cảm động, càng cảm động là sau khi xem xong, Tiêu Trình Trình nói với cậu, “Hi vọng chúng ta cũng có thể ở thành bạn bè tốt giống như A Đạt và Tây Khắc vậy.”
Chử Duyên chớp mắt, rất nghiêm túc nói với Tiêu Trình Trình: “Tớ thấy chúng ta đúng như thế rồi.”
Tiêu Trình Trình rất vui vẻ mà hô một tiếng, may là lúc này đã sắp tan học, lớp trưởng chỉ nói một tiếng “Trật tự”, cũng không ghi lại bọn họ làm mất trật tự lớp học.
Sau khi tan học, Chử Duyên cùng Tiêu Trình Trình sóng vai ra khỏi phòng học, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Một người bạn cùng phòng của Dương Lưu Thanh tới tìm hắn để về phòng ngủ cùng, vừa lúc thấy bóng dáng của hai người thì không khỏi cảm thán một câu: “Bây giờ quan hệ giữa Tiêu Trình Trình với Chử Duyên cũng tốt thật đấy.”
Hắn cũng là một người bạn cùng phòng của Tiêu Trình Trình.
Tuy quan hệ giữa Tiêu Trình Trình với ai cũng không tồi, nhưng rõ ràng là quan hệ giữa Tiêu Trình Trình cùng Chử Duyên càng tốt hơn.
Nghĩ đến Chử Duyên, hắn lại nói: “Không nghĩ tới bây giờ Chử Duyên học tốt như vậy, người trên diễn đàn còn nói hồi đó cậu ta cố ý làm bài không tốt, cũng không biết có phải hay không.”
Dương Lưu Thanh nghe vậy thì trên mặt khó che nỗi sự phẫn uất.
Hắn oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người, lạnh lùng nói: “Mày không thấy loại người này rất ghê tởm à?”.
Danh Sách Chương: