Giọng của Tô Niệm Thanh không lớn, nhưng lại vừa đủ cho Hoắc Kiệu và Chử Duyên nghe rõ.
Chử Duyên hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên xuất hiện loại cảm giác trống vắng lạ thường, làm cậu cảm thấy vừa lạ vừa hoảng.
Cậu không biết bản thân bị cái gì, đành phải làm bộ bận việc trên tay, không dám ngẩng đầu.
Hoắc Kiệu nghe Tô Niệm Thanh nói vậy thì phản ứng đầu tiên chính là nhìn Chử Duyên.
Chử Duyên cúi đầu vội vàng sắp xếp lại mấy quyển sách trên tay, như là thật sự không quan tâm hay để bụng gì tới chuyện của hắn...
Hoắc Kiệu nhíu mày, không muốn thừa nhận cảm giác thất bại và bất lực ở trong lòng.
Đôi mắt của Tô Niệm Thanh chuyển động, má lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, cậu ta vừa cười vừa nhìn Hoắc Kiệu: "Cậu thế này làm tớ rất muốn yêu đương với cậu đấy."
Hoắc Kiệu giương mắt lên nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Muốn yêu thì tìm người khác đi."
"Nhưng mà tớ không có hứng thú với những người khác, chỉ muốn yêu với cậu thì phải làm sao đây?" Tô Niệm Thanh cười nói.
Hoắc Kiệu càng lúc càng bực bội, hắn lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu."
Tô Niệm Thanh nhìn hắn rồi lại nhìn Chử Duyên, cậu ta bất đắc dĩ mà khẽ lầu bầu một tiếng, "Thôi vậy."
Chử Duyên rũ mắt, cảm giác cả người mình đều cứng đờ.
Trong lồng ngực có thứ đang nhảy lên bình bịch, Chử Duyên càng ngày càng không thể hiểu được bản thân mình.
Rõ ràng Tô Niệm Thanh muốn yêu đương với Hoắc Kiệu là chuyện tốt mà, không phải cậu vẫn luôn hi vọng Hoắc Kiệu có thể bù lại tiếc nuối trong tiểu thuyết, cùng Tô Niệm Thanh ở bên nhau hay sao.
Nhưng mà tại sao...
Khi nghe Tô Niệm Thanh hỏi Hoắc Kiệu, cậu lại không cảm thấy vui vẻ chút nào...
Chử Duyên bị bao phủ bởi cảm giác uể oải thật dày.
Cậu mờ mịt mà chớp mắt. Nhưng không nghĩ ra lý do, cậu chỉ có thể máy móc lặp đi lặp lại động tác sắp xếp sách báo lên kệ cho ngay ngắn...
Trong chốc lát, cả ba người đều không nói gì nữa, trầm mặc mà kết thúc công việc sắp xếp trong thư viện lần này.
–
Cuối tháng mười lại diễn ra một lần kiểm tra cuối tháng. Sau khi kiểm tra xong thì cũng chính thức bước vào tháng 11.
Mọi người cắm đầu vào việc học. Trên bảng nhỏ viết ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học, mỗi sáng đều sẽ bị người trực nhật gạch đi một ngày.
Nhìn thấy con số nhỏ đi từng ngày, các bạn học đều trở nên gấp rút hơn nhiều.
Thời tiết tháng 11 càng thêm rét lạnh, đã rất gần đến mùa đông rồi.
Chử Duyên sợ lạnh, cậu mặc thêm áo lông bên trong áo khoác.
Bởi vì Hạ Gia Khâm đã vào đại học rồi, nên mùa đông năm nay không còn ai dẫn Chử Duyên đi mua quần áo nữa.
Chử Duyên đang chuẩn bị rút ngày nghỉ của mình ra để đi đến đường Nam Hoa, nhưng vào một lần về nhà, cậu lại phát hiện Vương Mai đã mua quần áo cho cậu xong xuôi hết rồi.
Tất cả đều là mua từ những cửa hàng hơi nổi nổi.
Vương Mai vui vẻ lấy quần áo từ trong túi ra, "Duyên Duyên, con mặc thử đi."
Bà vừa giúp Chử Duyên kéo tay áo, vừa giải thích rằng: "Mẹ nghĩ con đi học bận rộn như vậy, chắc là cũng không có thời gian tự đi mua quần áo, vừa hay mẹ thấy khách đến tiệm mặc kiểu đồ này rất đẹp nên mua cho con vài món này."
Chử Duyên mặc quần áo vào, rất vừa người.
Vương Mai liền cười nói: "Con trai mẹ đẹp thật đấy, mặc quần áo vào như là giá treo quần áo vậy."
Chử Duyên ngượng ngùng cười, lại nói: "Mẹ, mấy đồ này rất mắc đúng không?"
"Không mắc!" Vương Mai nói, "Hiếm khi mua cho con được mấy bộ đồ tốt tốt, gần đây tiệm bán được lắm, con đừng lo lắng mấy chuyện này."
Thời tiết lạnh dần, tiệm lẩu của Vương Mai cùng Khuất Hướng Dân cũng càng ngày càng đắt khách.
Nếu đã tiết kiệm được chút tiền rồi thì Vương Mai cũng bắt đầu cố gắng dần tăng chất lượng sinh hoạt trong nhà lên một chút.
Hồi đó là không còn cách nào, bây giờ thì không giống vậy, mỗi ngày bà đều cảm thấy rất có hi vọng.
Thấy Vương Mai vui vẻ, Chử Duyên cũng cười.
"Cảm ơn mẹ." Cậu nói.
...
Tháng 11 trôi qua một nửa, Tiêu Trình Trình thất tình.
Bấy giờ đã trôi qua hơn một tháng kể từ lúc Tiêu Trình Trình bắt đầu giảm béo rồi, mỗi ngày Tiêu Trình Trình đều cố gắng giành ra nghị lực thật lớn để đốc thúc chính mình giảm cân.
Hiệu quả giảm béo của cậu chàng cũng rất rõ ràng, bây giờ nhìn đã gầy hơn rất nhiều.
Có một lần Tiêu Trình Trình gọi video với mẹ của cậu chàng còn làm bà bị hoảng sợ, thiếu chút nữa bà đã gạt bỏ chuyện công việc qua một bên để về nước chăm cậu chàng rồi.
Đã gầy xuống rồi, Tiêu Trình Trình tự tin hơn rất nhiều.
Hồi Quốc Khánh cậu chàng đã kết bạn send với Tập Vi Vi rồi, có khi bọn họ sẽ nói với nhau mấy câu, nhưng phần lớn là Tiêu Trình Trình sẽ một mình lén lướt xem vòng bạn bè của Tập Vi Vi.
Hôm nay là thứ bảy, trong lúc nghỉ giữa giờ Tiêu Trình Trình có nhìn thấy một bài đăng mới trên vòng bạn bè của Tập Vi Vi:
"Muốn uống sinh tố phô mai XX, nhưng mà xa quá, lát nữa còn phải học."
Đó là món ở một tiệm trà sữa trên mạng, cách trường Trung học số 7 rất xa. Tiêu Trình Trình thấy được rồi thì tâm tư đã không còn ở trên việc học nữa.
Cậu chàng cũng không thèm ăn trưa, chuông tan học vừa vang lên là đã đi ra bắt xe đến mua sinh tố rồi.
Tiêu Trình Trình vốn dĩ chỉ muốn đưa sinh tố cho Tập Vi Vi nên cũng không có định thông báo.
Nhưng hành động của cậu chàng như vậy cũng không khỏi có chút đường đột. Hơn nữa cậu chàng cũng không giỏi che giấu tâm tư của bản thân, Tập Vi Vi châm chước một lúc rồi nói cho Tiêu Trình Trình biết rằng cô không định yêu đương, cũng không nhận sinh tố của cậu chàng.
Vì thế lần yêu thầm đầu tiên trong cuộc đời của Tiêu Trình Trình đã kết thúc khi cậu chàng còn chưa chính thức bày tỏ tâm tư của mình.
Ngoại trừ mua sinh tố cho Tập Vi Vi, Tiêu Trình Trình còn mua cho bạn chơi thân thân với cậu chàng ở lớp năm mỗi người một phần trà sữa.
Cậu chàng hồn bay phách lạc mà trở về lớp, đưa trà sữa cho những người khác, bản thân thì nhìn hai ly sinh tố phô mai giống nhau như đúc trên bàn, nhịn không được mà hít mũi một cái rồi uống hết cả hai ly.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của cậu chàng, Chử Duyên không biết phải an ủi thế nào, chỉ đành phải vỗ lưng cậu chàng.
Tiêu Trình Trình tụt cảm xúc cả một buổi chiều, lúc gần tan học còn gửi tin nhắn cho Chử Duyên nói cậu chàng muốn đi bar uống rượu.
Chử Duyên lập tức giật mình, vội vàng hỏi Tiêu Trình Trình đã từng đi rồi sao?
[ Trình Trình Trình: Không có, nhưng mà muốn đi / khóc lớn ]
Chử Duyên không yên tâm, cuối cùng quyết định sẽ đi cùng Tiêu Trình Trình.
Bởi vì chuyện Tiêu Trình Trình thích Tập Vi Vi ngoại trừ cậu ra thì cũng không có ai biết nên Chử Duyên cũng không tiện kể với Hoắc Kiệu, chỉ là xin Hoắc Kiệu nghỉ một bữa mà thôi.
Cũng may Hoắc Kiệu không hỏi gì, nếu không thì Chử Duyên cảm thấy cậu mà nói thì không chừng sẽ lòi đuôi ngay.
–
Sau khi tan học buổi chiều, Chử Duyên cùng Tiêu Trình Trình đi ăn cơm ở một tiệm bên ngoài trước.
Đã lâu rồi Tiêu Trình Trình không thoải mái ăn uống, bây giờ hóa ưa phiền thành ham muốn ăn uống, ăn rất nhiều.
Thấy Chử Duyên lo lắng nhìn cậu chàng, Tiêu Trình Trình nuốt hết đồ ăn trong miệng vào rồi mới nói: "Chử Duyên cậu yên tâm đi, tớ, tớ buồn một ngày là ổn rồi."
Cậu chàng hít mũi, "Tớ vẫn muốn tiếp tục giảm béo. Tớ nghĩ kỹ rồi, nếu tớ không trở nên ưu tú thì người tớ thích sẽ không thích tớ đâu."
Chử Duyên cong khóe miệng lên, nhẹ giọng nói: "Cố lên."
...
Bọn họ đứng trước cửa quán bar, ngẩng đầu nhìn tên quán.
"Là ở đây hả?" Chử Duyên hỏi.
Tiêu Trình Trình nhìn hình ảnh trên điện thoại, gật đầu: "Chính là chỗ này."
Hai người đều là lần đầu tiên tới đây. Vì để tránh gặp phải quán bar quá loạn, Tiêu Trình Trình còn cố ý tìm một nơi có danh tiếng khá tốt, giá cả cũng là tương đối cao.
Chử Duyên hít vào một hơi sâu, "Vậy chúng ta vào thôi."
Tiêu Trình Trình nói: "Ừm."
Sau khi nói xong, cậu chàng lại có chút lo lắng hỏi Chử Duyên: "Chắc tụi mình không bị đuổi ra đâu ha?"
"Chắc là không đâu?" Chử Duyên nói: "Tụi mình bình tĩnh đi vào đi."
Tiêu Trình Trình gật đầu. Hai người hít sâu một hơi rồi nhấc chân lên bước vào trong quán bar.
Mấy lời chỉ trích trong tưởng tượng của bọn họ không thật sự diễn ra, những bảo an mặc âu phục kia cũng không có đuổi bọn họ ra ngoài.
Hai người giao phí vào ở cửa, nửa tò mò nửa sợ hãi mà đi vào theo vài tên khách đi trước.
Bọn họ đi vào, vừa vào đã bị âm thanh chói tai làm cho hoảng sợ. Phía trên là ánh đèn đủ loại màu sắc, nhưng bên dưới lại có một mảng tối mù, trong không khí toàn là mùi thuốc lá và mùi rượu đầy hỗn tạp.
Tiêu Trình Trình cùng Chử Duyên đều hơi ngây người một chút. Bọn họ cẩn thận đi vào bên trong. Lúc đi ngang qua sân nhảy thì thấy được một cái ghế dài, vừa lúc có phục vụ đi ngang qua thấy hai người, liền hỏi bọn họ có đặt bàn trước hay không.
Tiêu Trình Trình khẩn trương mà lắc đầu. Người phục vụ nhìn bọn họ, nhưng chưa nói gì, chỉ dẫn hai người bọn họ tới một chỗ ghế dài còn trống, rồi sau đó đưa menu rượu cho bọn họ coi.
Chử Duyên cùng Tiêu Trình Trình hoàn toàn không phân biệt được các loại rượu có đủ thứ tên màu mè kia là gì, chỉ gọi thêm vài món ăn vặt cùng một phần trái cây.
Người phục vụ kêu bọn họ chờ một lát.
Chử Duyên nghĩ cậu và Tiêu Trình Trình cũng không thể đều uống say hết được, vì thế trước khi phục vụ rời đi, cậu còn nhỏ giọng hỏi: "Có thể lấy cho em một ly nước chanh không?"
Người phục vụ mỉm cười, nói: "Có thể."
Lúc này Chử Duyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ trong chốc lát, phần ăn của bọn họ đã được bưng lên. Tiêu Trình Trình dũng cảm mà rót cho mình một ly rượu, rồi sau đó uống một ngụm.
Chử Duyên khẩn trương mà nhìn cậu chàng.
Vẻ mặt của Tiêu Trình Trình có vẻ đau khổ, "Có hơi ngọt, kỳ lạ thật, nhưng mà mùi rượu cũng không nồng lắm."
Cậu chàng hỏi Chử Duyên: "Cậu có muốn thử một lần không?"
Chử Duyên suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Cậu còn phải lo cho Tiêu Trình Trình.
Chử Duyên rót cho mình một ly nước chanh, "Tớ uống cái này là được rồi."
"Ừm," Tiêu Trình Trình cùng Chử Duyên ly chạm ly, "Cụng ly!"
...
Hẳn là Tiêu Trình Trình thật sự rất đau lòng. Cậu chàng uống xong một ly rồi còn muốn rót thêm một ly nữa, uống xong hai ly cậu chàng liền bắt đầu nức nở, làm Chử Duyên có muốn khuyên cậu chàng uống ít ít thôi cũng không có cách nào.
Chử Duyên uống từng ngụm nước chanh nhỏ, thỉnh thoảng ăn miếng trái cây.
Giá cả ở quán bar này khá mắc, Chử Duyên định ăn hết đồ ăn vặt với trái cây luôn, không thể lãng phí được.
–
"Lão Hoắc, lâu rồi mày không có tới chơi với tụi tao đó."
Trần Tinh Dã gác tay lên bả vai của Hoắc Kiệu, "Rốt cuộc là mấy ngày nay, mày đang bận..."
"Lấy cái tay ra." Hoắc Kiệu hời hợt liếc mắt nhìn hắn.
Trần Tinh Dã tặc lưỡi một tiếng rồi buông tay, lầu bầu nói: "Chạm chút cũng không cho, quý giá quá."
Hoắc Kiệu mặc kệ hắn, nhấc chân lên bước vào quán bar.
Không khí hỗn loạn trong quán bar khiến hắn nhíu mày. Từ lúc lên 12 tới giờ đã rất lâu rồi Hoắc Kiệu không có tới chơi.
Bọn Trần Tinh Dã là khách quen ở quán bar này, nhân viên tạp vụ nhận ra bọn họ liền vội vàng dẫn bọn họ vào vị trí cũ.
Lúc đi ngang qua khu thường, Hoắc Kiệu chợt dừng chân, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn cau mày lại.
Chử Duyên đang chuẩn bị uống thêm một ngụm nước chanh thì đột nhiên trước mắt cậu xuất hiện một cái bóng lớn, sau đó tay cầm cái ly của cậu cũng bị một bàn tay dùng lực bắt lấy.
Cậu hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên thì thấy đáy mắt đen láy của Hoắc Kiệu đang nhìn chính mình.
Trên gương mặt anh tuấn của Hoắc Kiệu không xuất hiện bất cứ cảm xúc nào, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng.
Thoạt nhìn trông tâm tình không tốt lắm.
Chử Duyên ngây người. Cậu chớp mắt, như xác nhận lại mà nói: "Hoắc Kiệu?"
Hoắc Kiệu nhìn cậu, âm thanh phát ra rất trầm, "Cậu xin nghỉ để tới đây uống rượu à?"
"Không phải..." Chử Duyên hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Tớ không có uống rượu."
Hoắc Kiệu khẽ nhướng mày.
Chử Duyên sợ hắn khônh tin, vội đưa cái ly cho hắn xem thử, "Cậu nhìn nè, cái này là nước chanh."
Bấy giờ, Tiêu Trình Trình cũng chú ý tới Hoắc Kiệu.
Tuy bây giờ cậu chàng hơi choáng váng, nhưng vẫn còn chưa say đến mức không biết trời trăng gì. Cậu chàng lắc đầu vài cái, rồi kinh ngạc mà nói: "Hoắc... Kiệu! Sao cậu cũng... cũng tới vậy?"
Hoắc Kiệu thấy dáng vẻ choáng váng của cậu chàng mà hơi nhíu mày lại.
Chử Duyên vội vàng túm hắn lại, nhỏ giọng nói: "Đừng hỏi Tiêu Trình Trình, tâm trạng cậu ấy đang không tốt."
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn cậu, vừa cảm thấy nóng giận, cũng vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Chử Duyên cùng Tiêu Trình Trình hai người ngây ngốc chạy tới quán bar mà cũng không nói với hắn một tiếng.
Cũng may Chử Duyên không có uống rượu, nếu không với tửu lượng của cậu, Hoắc Kiệu thật sự không tài nào tưởng tượng được cuối cùng hai người trở về bằng cách nào.
Chử Duyên tự biết mình đuối lý. Cậu sờ mũi, rũ mắt không dám nhìn thẳng Hoắc Kiệu.
Tay Hoắc Kiệu chuyển qua cằm cậu, nâng mặt cậu lên đối diện với hắn.
Chử Duyên chớp mắt.
Tay Hoắc Kiệu vuốt ve từ cằm của Chử Duyên đến sườn mặt trơn mềm của cậu, dừng lại một chút, hắn nhéo nhẹ vành tai của Chử Duyên.
Gương mặt của Chử Duyên lập tức trở nên rất nóng. Trong tiếng tim đập dần nhanh hơn, cậu nghe được giọng của Hoắc Kiệu ——
"Lần sau muốn tới quán bar thì nhớ nói cho tôi biết đấy."
Đôi lời từ editor:
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa /thét chói tai - ing/
Danh Sách Chương: