Chử Duyên kinh ngạc nhìn Hoắc Kiệu.
Lúc nghe Hoắc Kiệu nói, sự khẩn trương khi vào trong nơi có hoàn cảnh xa lạ như quán bar bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường.
Cậu chớp mắt, rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừm."
Hoắc Kiệu thấy cậu đồng ý, hắn mím môi dưới, lúc đang định nói gì đó thì một nam sinh có đôi mắt đào hoa đi tới từ phía sau hắn.
"Lão Hoắc, đây là bạn mày hả?"
Nam sinh có đôi mắt đào hoa tò mò mà nhìn Chử Duyên cùng Tiêu Trình Trình, cười nói: "Kêu bọn họ lên chơi chung đi."
Trông hắn ta rất tự nhiên. Sau khi chào Hoắc Kiệu rồi thì nói với Chử Duyên cùng Tiêu Trình Trình rằng: "Tôi tên Trần Tinh Dã, là bạn nối khố của Hoắc Kiệu."
Hoắc Kiệu không nói gì, cam chịu lời hắn ta nói.
Chử Duyên cũng tự giới thiệu mình với hắn ra: "Chào cậu, tớ là Chử Duyên."
Bởi vì uống rượu nên Tiêu Trình Trình phản ứng hơi chậm, nửa giây sau mới nói: "À... Tớ tên, Tiêu Trình Trình."
"Mấy cậu đều ở Trung học số 7 đúng không?"
Chử Duyên và Tiêu Trình Trình gật đầu.
Trần Tinh Dã liền nói: "Đi, đi qua bên kia chơi với tụi tôi này. Bên đây đa phần đều học ở Đức Âm, đều là bạn của lão Hoắc cả."
Nghe vậy, Chử Duyên tò mò mà nhìn Hoắc Kiệu. Cậu còn chưa có gặp qua những người bạn khác của Hoắc Kiệu nữa.
Hoắc Kiệu thấy Chử Duyên nhìn hắn thì nói: "Muốn đi thì đi, không muốn thì thôi đừng đi."
Lúc này, Tiêu Trình Trình yếu ớt giơ tay lên: "Tớ, tớ hơi mệt rồi."
Cậu chàng uống rượu xong thì rất choáng váng đầu óc, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.
"Vậy cậu đi về nhà hả?" Chử Duyên vội vàng nói: "Hay là qua nhà tớ ngủ?"
Tiêu Trình Trình rất động lòng với đề nghị của Chử Duyên. Cậu chàng vừa định mở miệng thì đột nhiên lại cảm thấy rùng mình.
Cậu chàng mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Hoắc Kiệu. Chỉ thấy Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm cậu chàng với vẻ mặt vô cảm ——
Tuy rằng bọn họ đã từng đi du lịch ở hồ Tây Đình rồi, nhưng Tiêu Trình Trình vẫn còn hơi sợ Hoắc Kiệu.
Bây giờ bị Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cậu chàng khẽ run lên, ngay cả men say trong người cũng bị thanh tỉnh hơn không ít.
Nghĩ một lúc, cậu chàng cảm thấy đi đến nhà Chử Duyên thì sẽ tạo thêm phiền phức cho cậu, mà cũng không thoải mái bằng ở nhà mình.
Cậu chàng do dự một chút, những lời vốn định nói bây giờ lại trở thành: "Tớ... Chắc tớ về nhà thôi, để tớ gọi chú tớ tới đón tớ..."
Bấy giờ, Hoắc Kiệu mới thu hồi ánh nhìn chằm chằm Tiêu Trình Trình với vẻ mặt như thường.
Tuy Tiêu Trình Trình không hiểu chuyện ra sao, nhưng cậu chàng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Nghe Tiêu Trình Trình nói vậy, Chử Duyên rất kinh ngạc mà nhìn cậu chàng, "Cậu như vậy về nhà được sao?"
Tiêu Trình Trình lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho chú của cậu chàng, vừa gửi tin vừa lắc đầu nói: "Không sao, chú tớ cũng rất mê chơi."
Thấy bọn họ quyết định xong, Trần Tinh Dã liền nói: "Vậy qua bên tụi này chờ đi, mọi người còn có thể cùng uống chút rượu."
...
Chỗ của bọn Trần Tinh Dã là ở khu vip. Ghế dài vừa lớn vừa thoải mái, tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn thấy rõ dàn nhạc biểu diễn trên sân khấu, cao cấp hơn nhiều so với chỗ ngồi vừa rồi của bọn Chử Duyên.
Bàn của bọn họ có bảy tám người, trông đều là bạn cùng lứa xấp xỉ tuổi nhay, chỉ là khí chất không tầm thường chút nào.
Chử Duyên ý thức được rằng đây hẳn là người trong vòng của Hoắc Kiệu. So sánh ra thì mấy người bên Trung học số 7 bọn họ mới không hợp với Hoắc Kiệu.
Mấy bạn của Hoắc Kiệu đều rất nể mặt Hoắc Kiệu và Trần Tinh Dã, nhìn thấy cậu cùng Tiêu Trình Trình cũng chẳng nói gì, còn tiếp đón bọn họ vài câu.
Trước đó Tiêu Trình Trình đã uống rượu rồi, tâm tình đã tốt hơn một tí. Bây giờ ở trước mặt nhiều người xa lạ như vậy, cậu chàng chỉ biết ngượng ngùng uống rượu.
Chử Duyên thì không uống rượu, cũng từ chối mấy người bọn họ.
Thấy hai người đều không nhiệt tình, mấy bạn của Hoắc Kiệu cũng không cố tình chiêu đãi bọn họ nữa.
Hoắc Kiệu ngồi xuống sát bên Chử Duyên, hắn nâng tay lên một chút.
Nhân viên phục vụ vẫn luôn đứng cách đó không xa thấy thế thì đi tới.
"Ngài có yêu cầu gì ạ?"
Hoắc Kiệu không lấy thêm rượu, chỉ lạnh nhạt nói: "Một chai nước chanh."
"Vâng, xin ngài đợi trong chốc lát."
Rất mau, nhân viên phục vụ đã bưng một chai nước chanh tới.
"Không phải chứ anh Hoắc?"
Bạn của Hoắc Kiệu thấy hắn gọi nước chanh thì đều không thể tưởng tượng được mà nói: "Tới quán bar mà uống nước trái cây gì?"
Hoắc Kiệu nâng mí mắt lên nhìn gã một cái, không nói gì.
Trần Tinh Dã nhìn mặt đoán ý, thọc người vừa nói chuyện một cái: "Uống rượu của mày đi, lo chuyện bao đồng làm gì!"
Hắn ta là kẻ pha trò thiện nghề, nâng rượu lên nói vài câu là đã làm không khí sinh động lên, đám người đang vui đùa cũng không rảnh lo tới bọn Chử Duyên ở góc bên này.
Hoắc Kiệu cầm ly pha lê sạch lên, rót cho Chử Duyên một ly nước chanh.
Chử Duyên chớp mắt, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Hoắc Kiệu không tỏ ý kiến, hắn cũng rót cho Tiêu Trình Trình một ly.
Tiêu Trình Trình hơi sửng sốt. Cậu chàng vội vàng nhận lấy ly nước, được đối xử tốt mà sợ hãi nói: "Cảm, cảm ơn."
Sau khi rót nước chanh cho bọn họ xong, Hoắc Kiệu cũng không lo tới hai người nữa. Hắn rót cho mình một ly rượu màu hổ phách, hời hợt thưởng thức rượu.
Dáng vẻ lúc Hoắc Kiệu uống rượu rất đẹp, cả người đều tỏa ra loại cảm giác lười biếng và lạnh nhạt nói không nên lời.
Rõ ràng là hai loại khí chất không quá phù hợp với nhau, thế mà lại hỗn hợp lại thành một loại khí chất cực kỳ có sức dụ hoặc vô cùng đặc biệt ở trên người hắn.
Chử Duyên như bị mê hoặc mà nhìn chằm chằm Hoắc Kiệu.
Nhìn màu rượu trong ly của Hoắc Kiệu, nhìn đôi môi mỏng của Hoắc Kiệu, nhìn động tác nâng ly của Hoắc Kiệu, nhìn hầu kết lăn vòng khi uống rượu của Hoắc Kiệu.
Cậu nhìn được một lúc, Hoắc Kiệu bỗng nhiên quay đầu sang nhướng mày với cậu, "Muốn uống thử không?"
Ánh đèn màu xanh trong quán bar vừa lúc chiếu sang bên này, làn da trắng trơn của Hoắc Kiệu bị nhiễm chút sắc lam. Hắn nhẹ nhàng nhướng mày, khóe miệng ngậm ý cười như có như không.
Chử Duyên đột nhiên cảm thấy lòng mình "Thình thịch" một tiếng, giống như là có một đóa pháo hoa vừa mới nổ tung trong lòng của cậu vậy.
Cậu nhìn Hoắc Kiệu, trong đầu bỗng loạn lên, trong chốc lát giống như là không nghĩ được gì.
Cậu chưa thể phân biệt được điều gì, giống như là bị đóa pháo hoa nở rộ kia làm cho ngờ nghệch, ngôn từ cũng mất đi trong chốc lát.
Trong lúc Chử Duyên còn chưa phản ứng lại được thì cậu đã bị dụ hoặc cho khẽ gật đầu rồi.
Hoắc Kiệu liếc nhìn cậu, dường như có hơi ngoài ý muốn.
Hắn nhẹ nhàng nhướng mày, tiện thể đưa cái ly đang cầm trong tay qua cho Chử Duyên, nhẹ giọng nói: "Thử miếng xem?"
Chử Duyên liền cúi đầu xuống, đôi môi chạm vào cái ly của Hoắc Kiệu. Hoắc Kiệu phối hợp nâng ly lên một chút, đút cho Chử Duyên một ngụm rượu nhỏ.
Rượu mang màu sắc mộng ảo vừa rơi vào trong miệng của Chử Duyên, cậu còn chưa có thưởng thức được cái gì thì đã bị vị cay kích thích.
"Cay quá!" Chử Duyên kinh ngạc, cậu nhịn không được mà hơi lè đầu lưỡi ra.
Cảnh sắc trong quán bar có chút u tối, nhưng đầu lưỡi Chử Duyên lè ra lại hồng đến chói mắt.
Hoắc Kiệu hơi híp mắt lại, lực cầm ly rượu cũng mạnh hơn vài phần.
Trong lòng hắn có tiếng của thứ gì đó đang đánh trống reo hò, muốn hôn lên, muốn hôn cho đôi môi mềm mại của Chử Duyên phải đỏ bừng, muốn quấn quýt với cái lưỡi của cậu, muốn liếm hết mỗi một tấc thịt non trong khoang miệng của cậu, muốn nghe tiếng Chử Duyên nhịn không được mà rên rỉ, muốn trong mắt Chử Duyên chỉ có mỗi mình hắn.
Hoắc Kiệu yên lặng nhìn Chử Duyên một lúc, rồi sau đó rũ mí mắt, một hơi uống cạn rượu trong ly.
...
Tuy Trần Tinh Dã đang chơi đùa cùng những người khác, nhưng hắn ta vẫn luôn thoáng chú ý tới bên chỗ Hoắc Kiệu.
Hắn ta rất tò mò với bạn bè của Hoắc Kiệu ở trường Trung học số 7.
Nhìn thấy cảnh Hoắc Kiệu uống rượu như vậy, Trần Tinh Dã không thể tượng tượng được mà mở to hai mắt.
Hoắc Kiệu đó giờ luôn có thói ở sạch vậy mà lại chịu cho người khác dùng ly của mình, thậm chí người ta dùng xong rồi cũng không chê mà tiếp tục uống!!!
Trần Tinh Dã cảm thấy nhận thức về Hoắc Kiệu trong nhiều năm qua đang bị đảo loạn, đồng thời trong lòng cũng có chút vị chua lòm.
Hắn ta với Hoắc Kiệu cũng là bạn từ nhỏ tới lớn, mấy năm qua có biết bao giao tình, nhưng Hoắc Kiệu cũng sẽ không bao giờ cho hắn ta dùng cái ly của hắn!
Trần Tinh Dã không khỏi nhìn sang Chử Duyên, bấy giờ hắn ta càng thêm tò mò về vị tên Chử Duyên này.
Chử Duyên hoàn toàn không biết sóng to gió lớn trong lòng Trần Tinh Dã. Cậu bị rượu làm cay muốn chết, vội vàng uống hết ly nước chanh của mình, vậy mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Chử Duyên không hiểu mà nhìn Hoắc Kiệu.
Rõ ràng Hoắc Kiệu không thể ăn cay mà, sao lại có thể uống rượu cay như vậy được chứ.
Thấy Hoắc Kiệu lại thong thả rót cho chính mình một ly rượu, cậu thò đầu lại gần, nhỏ giọng nói: "Uống không ngon mà."
Hoắc Kiệu liếc nhìn cậu một cái, hơi cong môi lên, hời hợt nói: "Vậy nên cậu chỉ uống được nước chanh thôi."
Chử Duyên cảm thấy cậu bị xem nhẹ, không vui gì mấy mà hơi bĩu môi.
Hoắc Kiệu nhìn biểu cảm của Chử Duyên, hắn chú ý tới gương mặt đã hơi phiến hồng của cậu, không khỏi nhẹ nhàng nhướng mày lên: "Say rồi à?"
Tuy bình thường Chử Duyên cũng không giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhưng cảm xúc của cậu phần lớn đều rất lý trí, sẽ không vô thức mà tỏa ra sự giận dỗi như bây giờ.
Chử Duyên nghe Hoắc Kiệu nói vậy thì lắc đầu, "Không có say."
Hoắc Kiệu nhìn cậu, thầm nghĩ: "Được rồi, xem ra là đã hơi say rồi."
Lúc này điện thoại của Tiêu Trình Trình vang lên, là chú của cậu chàng tới đón.
Tiêu Trình Trình như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi. Cậu chàng cảm thấy chuyện mình bởi vì thất tình mà tới đây uống rượu bị Hoắc Kiệu nhìn thấy làm cậu chàng rất ngượng ngùng.
Bởi vậy sau khi nhận được cuộc gọi từ chú mình, cậu chàng liền vội vàng nói: "Chú tớ tới rồi, tớ về nha."
Chử Duyên "Ò" một tiếng, chậm rãi nói: "Tớ tiễn cậu."
Lúc cậu đứng lên thì cả người hơi rung lắc, sau đó mới đứng vững được.
Hoắc Kiệu buồn cười mà nhìn một màn này. Sau khi nói một tiếng ngắn gọn với bạn bè, hắn cũng đi ra ngoài theo hai người bọn họ.
Hai tên Tiêu Trình Trình cùng Chử Duyên say mèm này, ngay cả cửa quán bar ở chỗ nào cũng không biết.
Hoắc Kiệu bất đắc dĩ mà nhíu mày, kéo Chử Duyên rồi dẫn hai người ra khỏi quán bar.
Xe của chú của Tiêu Trình Trình đậu ở bên đường trước cửa quán bar. Gã nhìn cũng gần 30 tuổi, mặc áo khoác da cùng giày bốt Martin, đang dựa vào cửa xe hút thuốc.
Nhìn thấy Tiêu Trình Trình cùng bạn đi lại, gã lập tức đứng thẳng dậy, bước tới vỗ vai Tiêu Trình Trình, "Cháu trai của chú giỏi thật đấy, còn biết uống rượu nữa!"
Tiêu Trình Trình bị gã vỗ đến mức đứng không vững. Cậu chàng còn chưa kịp nói gì thì chú của cậu chàng đã nhìn sang Hoắc Kiệu và Chử Duyên: "Chú là chú của Tiêu Trình Trình, có rảnh thì chúng ta cùng uống một chầu rượu ha."
Chử Duyên chậm rãi chớp mắt, tronh lòng hiện lên một suy nghĩ: Chắc cậu không cần lo chuyện Tiêu Trình Trình bị người nhà mắng đâu ha.
Hai người nhìn xe của chú của Tiêu Trình Trình dần đi xa. Tuy Chử Duyên phản ứng chậm hơn bình thường một chút nhưng cậu cũng nhận ra rằng hình như mình nên về nhà rồi.
Cậu liền nhìn sang Hoắc Kiệu, "Vậy tớ về nhà nha?"
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn cậu, một lúc lâu sau thì đột nhiên phì cười.
Chử Duyên không rõ vì sao Hoắc Kiệu lại cười, liền thấy Hoắc Kiệu hơi cúi người, kề sát bên tai cậu mà nói: "Ở lại cùng tôi một lát, nha?"
Bởi vì tư thế cúi người của Hoắc Kiệu nên hắn rất gần với Chử Duyên, hơi thở ấm áp của hắn đều phà lên vành tai của cậu.
Chử Duyên chịu không được mà hơi lùi về phía sau một bước, ngước mắt lên nhìn liền thấy Hoắc Kiệu đang không chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm.
Đôi mắt cực kỳ đẹp đẽ của Hoắc Kiệu rất chuyên tâm mà nhìn Chử Duyên.
Chử Duyên vì có men rượu trong người mà có hơi hoảng hốt, hoặc cũng có thể là do ánh nhìn chăm chú của Hoắc Kiệu mang đến cảm giác hốt hoảng cho cậu.
Trong giây phút bừng tỉnh, vậy mà cậu lại cảm thấy rằng, dường như Hoắc Kiệu chưa từng đặt vạn vật vào mắt, trong mắt hắn... Chỉ có mỗi cậu thôi.
Tim Chử Duyên đập nhanh hơn, đột nhiên liền có loại thẹn thùng nói không nên lời.
Cậu rũ mắt, rồi sau đó nói: "Được chứ."
Hoắc Kiệu thấy Chử Duyên đồng ý, hơi cong môi lên.
Nhưng đôi mắt đen như mực lại che giấu đầy sự buồn rầu.
Thừa nhận đi.
Hắn tự nói trong lòng.
Ngay cả Tiêu Trình Trình hắn cũng thấy ghen.
Tác giả có lời muốn nói:
Dự đoán sai rồi chương này chưa có viết tới (quỳ), chương sau chắc chắn sẽ có tiến triển!
Đôi lời từ editor:
Sắp rồi sắp rồi...
Danh Sách Chương: