"Các vị!" Lão thái gia ngước nhìn bách tính còn đang do dự, cao giọng nói:
"Lão phu biết các ngươi đang nghĩ gì."
"Các ngươi không tin nàng."
"Đương nhiên, lão phu cũng không tin!"
Nước mắt ta suýt rơi, lập tức thu về.
"Nhưng—!"
Dẫu đã hơn tám mươi tuổi, giọng lão vẫn vang vọng có lực:
"Chúng ta không vì tin nàng mà thủ thành, mà là vì bảo vệ chính quê hương của mình!"
"Quân vương tàn bạo, gian thần hoành hành, sinh vào loạn thế là bất hạnh của chúng ta!"
"Nhưng thà sống lay lắt hôm nay, c.h.ế.t không biết ngày mai, chi bằng liều mạng một trận!"
"Dẫu có chết, cũng phải c.h.ế.t sao cho oanh oanh liệt liệt!"
"Các vị—!"
Lão thái gia chắp tay cúi mình, giọng như chuông đồng, xé toang trời đất:
"Quân tử có thể c.h.ế.t vì nghĩa! Giữ thành càng là đại nghĩa!"
"Huống hồ, đây vốn là nhà của chúng ta! Nếu ngay cả chính chúng ta còn không bảo vệ, chẳng lẽ trông chờ thần binh từ trên trời rơi xuống hay sao?!"
"Đến đây! Vác đại đao, nắm chắc trường thương!"
"Quê hương của chúng ta, chính chúng ta phải bảo vệ!"
Khoảnh khắc ấy, ta nước mắt giàn giụa.
Và ngay giây tiếp theo—
Một người, hai người, ba người…
Toàn bộ bách tính trong thành, đồng loạt tiến về phía chúng ta.
24.
Sau khi bàn bạc đơn giản về kế hoạch tác chiến, ta bước lên tường thành. Trên thành, cuồng phong bão táp kéo tới, cờ che khuất bầu trời. Dưới thành, mấy vạn đại quân giương cung bạt kiếm, sẵn sàng xông lên. Bất kể nhìn thế nào, trận chiến này cũng tựa hồ như không thể thắng.
Ta không nhịn được mà bật cười khổ. Triệu Văn Chương cũng chú ý đến ta. Nét mặt vốn đã tràn đầy đắc ý của hắn càng lộ ra ý cười sâu hơn. Hắn huýt sáo một tiếng, nhướn mày cười khẩy:
"Ồ, mau nhìn xem, trên tường thành còn có một mỹ nhân nữa kìa!"
"Mau xuống đây đi!"
Triệu Văn Chương vươn tay về phía ta, giọng điệu cợt nhả vô lại: "Trên thành gió lớn, coi chừng bị thổi bay đấy!"
"Như vậy, bổn vương sẽ đau lòng lắm!"
Vừa nói, giọng điệu hắn lại càng mềm mỏng hơn. Hắn dụ dỗ từng chút một: "Mở cổng thành đi, bổn vương đảm bảo, nhất định sẽ đối đãi với nàng tốt hơn gã mãng phu Trần Bình kia."
"Thường Niệm, bổn vương sẽ coi nàng như trân bảo."
"Nhưng ta không phải món đồ chơi."
Ánh mắt ta trong veo, không hề d.a.o động.
"Ta là thê tử của Trần Bình," ta thẳng lưng, kéo căng dây cung, "Là thê tử sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử!"
Dứt lời, mũi tên rời dây, xé gió lao đi. Triệu Văn Chương không né tránh. Hiển nhiên, hắn không tin một kỹ nữ chỉ biết đón khách tiễn khách lại có thể làm hắn bị thương. Thậm chí, hắn còn dang rộng hai tay, mở rộng phạm vi bị b.ắ.n trúng.
"Đến đây! Để bổn vương xem xem thê tử của Trần Bình có bản lĩnh lớn đến đâu!" Hắn cao giọng chế nhạo, đắc ý chờ xem trò cười.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đồng tử Triệu Văn Chương đột ngột co rút. Hắn khó có thể tin nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai, m.á.u tươi không ngừng trào ra, mũi tên đã xuyên thẳng qua xương bả vai của hắn.
"Thế nào?" Ta nhướn mày, "Triệu vương Điện hạ, hài lòng chứ?"
"Thường Niệm!"
Triệu Văn Hàn giật phắt mũi tên ra, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi là đồ kỹ nữ không biết tốt xấu!"
"Chờ bổn vương vào thành, nhất định băm vằm ngươi thành trăm mảnh!"
Nói rồi, hắn bẻ gãy mũi tên trong tay thành hai đoạn. Ta vốn giỏi châm lửa thêm dầu. Trước tiên, ta cong ngón tay, hướng hắn khẽ ngoắc một cái, cụp mắt cười nhạt: "Vậy thì ngươi tới đây đi ~"
Ngay sau đó, ta ngước mắt lên, tràn đầy khinh miệt.
"Ai không dám tới, kẻ đó là cháu trai!"
"Thường Niệm, ngươi quả thật rất giỏi, trước kia là ta xem thường ngươi rồi!"
"Được! Ngươi chờ đó!"
Triệu Văn Chương giận quá hóa cười, vung đao chỉ thẳng về phía ta.
Hắn gầm lên: "Còn đứng đó làm gì, g.i.ế.c cho ta!"
"Ai vào thành trước, thưởng nghìn vàng!"
"Ai bắt được kỹ nữ kia, thưởng vạn vàng!"
Quả nhiên, tiền tài là thứ dễ khiến lòng người rung động nhất. Lời vừa dứt, mấy vạn đại quân như thủy triều ồ ạt lao về phía cổng thành. Ta không dám lơi lỏng, lập tức hạ lệnh cho binh lính châm lửa theo kế hoạch đã bàn bạc trước đó.
Từng viên cầu lửa được ném xuống, trong khoảnh khắc, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp tường thành, quân địch tan tác. Dựa vào số cầu lửa này, ta cố thủ với Triệu Văn Chương suốt ba ngày.
Đến sáng ngày thứ tư, Chu phó tướng vội vã lay ta tỉnh dậy. Hắn nói kho lương đã sắp cạn kiệt, chỉ cầm cự được hết hôm nay. Dù đá tảng vẫn còn nhiều, nhưng nếu chỉ ném đá thuần túy, không chỉ lực sát thương giảm sút mà mức tiêu hao cũng gấp mấy lần trước đó.
"Cùng lắm..."
Chu Phó tướng tràn đầy tuyệt vọng, "Nhiều nhất ba ngày nữa, chúng ta chỉ có thể giơ tay chịu trói."
Nghe vậy, lòng ta lạnh lẽo như rơi vào hàn đàm ba thước. Vịn lấy bức tường đá lạnh buốt, ta gắng gượng đứng lên. Không xa, đại quân của Triệu Văn Chương đã hạ trại đóng quân. Nhìn dòng người tấp nập trong trướng địch, bóng dáng giao thoa, ta chỉ cảm thấy giống như một tấm lưới khổng lồ, phủ kín bầu trời, khiến sự giãy giụa của ta trở nên nhỏ bé và nực cười.
Ta gần như đứng không vững, đáy lòng tràn ngập bi thương. Ba ngày đã qua, số quân của Triệu Văn Chương không hề giảm bớt, còn ta lại sắp hết lương thực và đạn dược.
Chẳng lẽ...
Lông mi ta run rẩy dữ dội, cảm giác bất lực như tơ nhện bóc dần từng lớp, từng chút nuốt chửng tia hy vọng cuối cùng trong mắt ta. Chẳng lẽ thật sự không còn con đường nào khác sao?
"Trần Bình, ta thật sự rất muốn, rất muốn...!"
Ta lẩm bẩm, ánh mắt lấp lánh vụn sáng. Dồn hết sức, ta nhón chân, ngẩng đầu thật cao, cố gắng xuyên qua chiến hỏa ngập trời, qua đao kiếm gươm giáo, tìm kiếm bến bờ duy nhất thuộc về ta.
Giống như năm đó, trước hoa viên đầy sắc xuân, hắn kéo ta ra khỏi vũng bùn, trao ta một cuộc đời mới. Nghĩ đến đây, ta gần như sụp đổ mà khẩn cầu:
"Trần Bình, ta thật sự rất muốn gặp lại chàng một lần nữa!"