• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

37.

Khi Trần Bình tỉnh lại, Cao Gia Di đang ngồi bên mép giường. Nàng ta liếc mắt, lạnh lùng nhìn hắn. Thấy Trần Bình mở mắt, nàng vội vã rơi vài giọt lệ, gương mặt tràn đầy lo lắng:

 

"Vương thượng, người tỉnh rồi! Còn chỗ nào không khỏe chăng?"

 

"Thái y đâu, mau gọi thái y đến!"

"Không có gì đáng ngại." Trần Bình giơ tay ngăn lại.

 

Hắn hơi nhếch môi, làm ra vẻ xúc động, giọng khàn khàn nói: "Làm phiền nàng bận tâm rồi."

"Vương thượng sao lại nói vậy? Chỉ là..." Cao Gia Di ngập ngừng, hạ thấp hàng mi, vẻ mặt đầy khó xử.

 

"Vương hậu tỷ tỷ không còn cứu được, khi thị vệ tìm đến, chỉ thấy mỗi mình ngài."

Trong mắt Trần Bình lóe lên một tia đau xót, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khinh miệt:

 

"Nữ nhân độc ác đó đã c.h.ế.t chìm rồi. Trước khi c.h.ế.t còn cầu xin ta cứu nàng ta, thật nực cười!"

"Vậy nàng ta có nói gì với Vương thượng không?"

Trần Bình cười lạnh: "Dù nàng ta có nói gì, bản vương há lại tin sao?"

Cao Gia Di khẽ thở phào, rồi tiếp lời: "Hiện nay có một việc cần vương thượng bận lòng."

 

"Hoàng huynh gửi thư, muốn người và ta vào kinh bàn chuyện hôn sự."

"Nhưng tính tình của hoàng huynh ta, ta là người rõ nhất!"

Cao Gia Di nước mắt lưng tròng, nhìn Trần Bình đầy tha thiết:

 

"Lần này vào kinh, e là lành ít dữ nhiều! Nhưng vương thượng vốn nhân hậu, chẳng những được bách tính yêu mến, mà ta cũng..."

"Nghĩa nặng tình sâu."

"Thực sự không đành lòng để người uổng mạng!"

"Hay là…"

Ánh mắt Cao Gia Di khẽ lóe lên, giữa hàng mi rũ xuống là một tia lạnh lẽo sắc bén. Nàng ta không nói tiếp, mà chỉ dẫn dụ để Trần Bình tự chọn.

"Hay là," Trần Bình tiếp lời, "lập Tân hoàng đi."

Cao Gia Di khép mắt, coi như ngầm thừa nhận.

"Nhưng dù sao hắn cũng là hoàng huynh của nàng."

Trần Bình nhìn chằm chằm Cao Gia Di, chỉ cảm thấy nàng ta như một con rắn hoa ẩn nấp trên bờ ruộng hoang dã. Bề ngoài sặc sỡ lộng lẫy, nhìn vô cùng mỹ lệ. Nhưng răng nanh lại sắc nhọn, nham hiểm độc ác. Nếu hắn chưa từng gặp Thường Niệm, e là đã sớm trở thành một quân cờ trên bàn cờ của nàng ta rồi.

"Nhưng ta là công chúa nước Ly, bách tính chịu nạn, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?!"

Lời của Cao Gia Di đầy chính nghĩa, đôi mắt sốt sắng của nàng ta quả thực giống hệt một công chúa vì nước vì dân. Trần Bình cố nén cảm giác ghê tởm, đưa tay ôm nàng ta vào lòng.

 

Ánh mắt thâm tình, hắn nói: "Công chúa đã có tấm lòng này, bản vương sao có thể từ chối?"

 

"Đợi ta đăng cơ, nhất định phong nàng làm hậu, cùng hưởng vinh hoa phú quý."

Trong lòng Trần Bình, Cao Gia Di biến thành nữ nhân ôm mộng thống trị thiên hạ, chỉ sợ không cam tâm làm Vương hậu. Có sự trợ giúp của Cao Gia Di, chén rượu độc vốn dành cho Trần Bình trong yến tiệc liền thuận lợi được rót vào miệng Võ Đế.

Khi Võ Đế chết, cặp mắt đen láy trừng lớn, m.á.u đen chảy ròng ròng. Trong tròng mắt đen kịt kia, phản chiếu nụ cười cong cong của Cao Gia Di.

Nàng ta bước lên, khép đôi mắt hắn lại. Ghé sát tai Võ Đế, nàng ta đắc ý nói:

"Hoàng huynh, không ngờ chứ gì?"

 

"Ngươi lại c.h.ế.t trong tay đứa muội muội mà ngươi khinh thường nhất."

 

"Yên tâm đi, giang sơn vẫn là giang sơn của nhà họ Cao chúng ta."

"Chỉ có điều, nó là của ta rồi."

Nói xong, nàng ta ngẩng đầu, lệ tuôn rơi lã chã, vẻ mặt đầy lưu luyến không rời. 

Cùng năm đó, vào tháng Ba, Trần Bình đăng cơ, xuất binh dẹp loạn các chư hầu còn sót lại.

Năm Hoa Dương thứ hai, thành chủ Dao Thành ở Tây Nam biết rõ không thể chống cự nên lập tức mở thành đầu hàng.

 

Từ đó, thiên hạ quy về một mối.

38.

“Két!”

Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, bụi trên xà nhà theo gió tung bay, rơi lả tả, hòa lẫn vào chút ánh sáng hiếm hoi trong căn phòng.

Cao Gia Di cứ thế ngồi trên giường. Nàng từng là một công chúa tôn quý, nay lại đầu tóc bù xù, hai mắt ảm đạm vô thần. Thấy Trần Bình bước vào, nàng cười khẩy một tiếng:

"Sao? Hành hạ đủ rồi, cuối cùng cũng chuẩn bị g.i.ế.c ta à?"

"Công chúa nói gì vậy?"

Trần Bình cười khẽ. "Ta chỉ đến để báo cho công chúa một tin, giang sơn mà tổ tiên nhà họ Cao các ngươi đánh đổi bằng m.á.u thịt, nay đã hoàn toàn thuộc về ta rồi."

"Thế nào," hắn nhìn ánh mắt hận không thể xé xác mình của Cao Gia Di, nụ cười càng đậm, "Công chúa không thấy vui thay cho ta sao?"

"Đây chẳng phải là điều…" hắn cười nhạt, "Mà ngươi từng mong ước sao?"

"Trần Bình!!!"

Cao Gia Di lao tới định liều c.h.ế.t với hắn, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một mũi tên đã xuyên thủng trái tim nàng ta.

"Có thấy quen không?"

Máu tươi b.ắ.n tung tóe, Cao Gia Di ôm lấy ngực, lảo đảo lùi lại.

"Đây chính là mũi tên mà ngươi từng tự tay b.ắ.n ra."

"Nay, ta trả lại cho ngươi."

"Chỉ vì một ả tiện nhân, ngươi lại ghi hận đến tận bây giờ?!"

"Ta hận, ta hận vì sao ngày đó không g.i.ế.c luôn cả ngươi!"

Cao Gia Di gào lên đầy căm hận.

Nghĩ đến việc ngay khi Trần Bình đăng cơ, hắn lập tức giam nàng vào lãnh cung, bên ngoài lại tuyên bố nàng lâm bệnh. Hắn còn lợi dụng danh nghĩa của nàng để thuận lý thành chương tiếp quản thế lực còn sót lại của hoàng thất Cao gia.

Cao Gia Di tức đến mức ngay cả cơn đau cũng bị nỗi căm phẫn che lấp.

"Nàng không phải tiện nhân."

Trần Bình chậm rãi lau vết m.á.u trên mặt, giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng từng chữ nặng tựa ngàn cân.

"Nàng là thê tử của ta."

"Là tất cả của ta."

"Nhưng ả cản đường ta, ả đáng chết!"

Mắt Cao Gia Di trợn trừng, nàng gào lên, giọng khản đặc:

"Ngươi cũng vậy! Một tên dân đen dám phản bội ta! Ngươi vốn dĩ chỉ nên là một quân cờ của ta thôi!"

"Nhưng chính ngươi."

Trần Bình bình thản đáp.

"Mới là kẻ phản bội chúng ta trước."

"Ta làm thế là để bảo vệ bản thân! Trong hoàng cung, ta phải nhẫn nhục chịu đựng, cẩn thận từng chút một! Nhưng cuối cùng thì sao? Ta vẫn chỉ là một món đồ có thể tùy tiện bị mang ra trao đổi!"

"Nếu bọn họ không coi ta là người, vậy ta cố gắng tranh đoạt thì có gì sai?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK