10.
Sau một thoáng thất thần, nơi cổ họng ta không kìm được mà thoáng qua một tia cười khổ. Ta cụp mắt xuống, che giấu đi sự ảm đạm trong đáy mắt mình. Lần nữa ngẩng đầu, nét cười trên gương mặt ta đã trở nên quyến rũ động lòng người.
"Sao thế, quân gia không tin ư?"
Đầu ngón tay lạnh lẽo của ta nhẹ lướt trên lồ|\|g n.g.ự.c rắn chắc của Trần Bình, khẽ khàng vẽ nên từng vòng tròn khiến hắn run rẩy từng cơn.
"Ta...!"
Trần Bình thở hổn hển, đôi môi run run hồi lâu mà chẳng thể thốt nên lời.
"Chỉ là..." Khuôn mặt hắn đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, "Chỉ là..."
"Chỉ là muốn biết ta tên gì, có đúng không?"
Ta che miệng cười khẽ. Ngay sau đó, ta nắm lấy tay hắn, nghiêng người áp sát.
"Tên thật của ta cũng là..."
Nụ hôn triền miên nghiền nát lời đáp vốn đã mỏng manh như tiếng muỗi kêu.
"Thường Niệm."
Chỉ là một cái tên mang đầy tư lợi, trái ngược hoàn toàn với ý nghĩa ban đầu của nó. Nhưng đây không phải lỗi của ta. Trong thời loạn thế đầy tai ương này, muốn sống cuộc đời như ý nguyện quả thực quá khó khăn. Huống chi, ta cũng chỉ là một thường dân bé nhỏ, mặc cho số phận đẩy đưa.
Muốn sống sót…
Thỏa hiệp, khuất phục mới là điều tất yếu.
Khi ta tỉnh dậy, chỗ nằm bên cạnh đã sớm lạnh lẽo. Mãi cũng thành quen, ta cũng chẳng lấy làm lạ. Li3m nhẹ bờ môi vẫn còn dư vị đêm qua, ta đứng dậy chuẩn bị rửa mặt chải đầu. Đột nhiên, Trần Bình gọi ta một tiếng.
"Thường Niệm cô nương."
Tiếng gọi này đã lôi ta trở về hiện thực đến mức khiến ta hoảng sợ. Nhìn sang, Trần Bình đang ngồi nghiêm chỉnh ở phía đối diện. Gương mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt đen sáng rực lúc này lại xấu hổ không dám nhìn thẳng.
"Quân gia còn chuyện gì sao?"
"Chúng ta..."
Trần Bình căng thẳng siết chặt nắm tay, "Chúng ta có thể... còn gặp lại không?"
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Nhìn gương mặt ngây ngô chất phác của hắn, ta cố gắng mím chặt môi, sợ rằng sẽ bật cười thành tiếng. Một lát sau, ta khẽ vuốt lọn tóc mai, hít sâu một hơi.
Sau đó, ta lật chăn xuống giường, nhẹ nhàng uốn eo bước đến trước mặt hắn.
"Quân gia thích ta đến vậy sao?"
Ta ghé sát bên tai hắn, lướt nhẹ ánh mắt quan sát đôi con ngươi không biết nên nhìn đi đâu của hắn.
"Trùng hợp thay, ta cũng rất thích quân gia."
Môi ta khẽ mở, những lời nói mờ ám khiến vành tai hắn ửng đỏ.
"Nếu đã như vậy—"
Ta nâng cằm hắn lên, giọng điệu mê hoặc lòng người.
"Bao ta đi."
Ta vỗ nhẹ lên gương mặt nóng bừng của hắn, rồi xoay người bước ra cửa, nở nụ cười quyến rũ.
"Đúng rồi."
Ta dừng chân, khẽ nhếch môi đầy trêu chọc: "Ta đắt giá lắm đấy."
"Chỉ với túi tiền nhỏ nhoi của quân gia, e rằng không đủ đâu."
Nói xong, ta để lại cho hắn một ánh mắt đa tình rồi dứt khoát rời đi. Sau lưng ta, vang lên tiếng Trần Bình như bừng tỉnh khỏi giấc mộng:
"Thường Niệm cô nương, chờ ta!"
"Ta nhất định... nhất định sẽ mang tiền đến!"
Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Người này, đúng là một tên ngốc nhà giàu tiền bạc đầy túi mà!
Đến chiều tối, khi ta vừa chải chuốt chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài tiếp khách. Hồng Tiêu đã hớt hải chạy tới, kích động nói: "Thường Niệm, lần này ngươi phát tài rồi! Đúng là gặp được một kẻ ngốc nhiều tiền mà!"
"Chính là tên ngốc ngồi ngây ra ngày hôm qua đó, vừa mang đến một túi bạc lớn, nói là muốn bao ngươi."
"Ngươi không thấy đâu! Mắt tú bà sáng lên như sói đói kìa!"
"Thật là!" Hồng Tiêu bĩu môi than thở, "Sao không phải là ta chứ!"
Ta cười trêu ghẹo, "Chẳng phải ngươi ghét phiền phức, không thích bị ràng buộc sao?"
Hồng Tiêu đầy vẻ hậm hực.
"Nhưng vẫn tốt hơn hầu hạ mấy lão già! Cực khổ cả đêm, vậy mà chỉ được một chút tiền còm!"
Ta cười khẽ, ánh mắt lướt qua vai nàng, dừng lại trên cầu thang. Trần Bình đang đứng đó. Thấy ta nhìn, hắn liền ngượng ngùng cười, đưa tay gãi đầu đầy bối rối.
"Được rồi."
Ta vỗ vai Hồng Tiêu, hứa hẹn: "Lần sau tất cả đều nhường ngươi vậy."
Nói rồi, ta vui vẻ chạy về phía Trần Bình, nhào vào trong lòng hắn. Ta cười híp mắt, khen hắn:
"Quân gia rộng rãi, quân gia oai phong!"
"Hôm nay, ta nhất định sẽ hầu hạ quân gia thật tốt."
Gương mặt Trần Bình lại đỏ lên. Hắn thật sự rất dễ trêu chọc. Ta cong môi, không nhịn được lại bật cười. Nghe ta cười, mặt Trần Bình càng đỏ hơn. Hắn dứt khoát ôm chặt lấy ta, cúi đầu né tránh ánh mắt trêu chọc của Hồng Tiêu rồi nhanh chóng đi vào phòng.
Sau đêm đó, Trần Bình cứ như mọc rễ ở Xuân Mãn Viên. Hắn đã không còn gọi ta là "Thường Niệm cô nương" đầy câu nệ. Từ "Thường Niệm" nghiêm chỉnh, dần dần trở thành "A Niệm" dịu dàng triền miên.
Có đôi khi, chúng ta không quấn quýt bên gối chăn mà chỉ ngồi bên cửa sổ, tựa vào nhau ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, vui vẻ trò chuyện những điều bình dị. Đến sáng, hắn lại vụng về giúp ta vẽ mày, tô son, chải tóc.
Ánh mắt sâu lắng của Trần Bình khiến một kẻ tâm tư cứng rắn như ta cũng sinh ra ảo giác. Như thể chúng ta thực sự là một đôi phu thê mới cưới. Ba tháng thoáng chốc trôi qua, đội quân của Trần Bình chuẩn bị hành quân.
Đêm ấy, sau khi h0an ái, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta. Trong đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh kia, nay bừng lên tia hy vọng.
Trần Bình nói: "Thường Niệm, để ta chuộc thân cho nàng đi!"
11.
Nghe vậy, ta bình tĩnh đến lạ. Chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy chuộc thân xong thì sau này thế nào?”
Trần Bình sững người, lắp bắp: “Cái… cái gì mà sau này?”
Ta khẽ cười, nét mày tuyệt sắc điểm vài phần thê lương. Quả nhiên, hắn chưa từng nghĩ đến tương lai.
Cũng đúng! Ta tự giễu cợt. Tuổi trẻ bồng bột, khi m.á.u nóng dâng trào, ai chẳng tưởng rằng cảnh hoa lệ trước mắt có thể theo chân mình mãi trên con đường rộng mở. Lại đâu biết thế gian hiểm ác, thiên tai nhân họa mới là lẽ thường.
Không trách hắn, chỉ trách thế đạo vô tình. Sau đó, ta nhấn mạnh từng chữ:
“Ta hỏi, chuộc thân xong thì sao?”
“Trần Bình, chàng có từng nghĩ tới chưa, ở thời đại này, mạng người còn rẻ mạt hơn cỏ rác!”
“Chuộc thân dễ, nhưng sau khi chuộc rồi thì sao?”
Ta truy hỏi: “Sau đó, chàng định cho ta một cuộc sống thế nào, chàng đã từng nghĩ qua chưa?!”
“Hay là…”
Ta nhướng mày, đối diện với đôi mắt hắn.
“Chàng muốn ta theo chàng chịu khổ, sống cuộc đời lưu lạc bấp bênh, không biết ngày mai sẽ ra sao?!”
“Điều đó là không thể!”
Ta dứt khoát rút tay khỏi lòng bàn tay hắn.
“A Niệm…”
Trần Bình giơ tay lên, cuối cùng lại bất lực buông xuống. Hắn cúi đầu, ánh mắt tràn đầy mất mát. Ta không chịu nổi dáng vẻ ấm ức của hắn. Ta nhướng mày, dùng gương mặt dịu dàng yếu đuối nhất của mình, để lộ ra vẻ cứng rắn, lãnh đạm nhất.
Ta nói: “Trần Bình, chàng cũng không cần phải làm ra dáng vẻ này.”
“Chàng muốn có mỹ nhân bầu bạn, muốn được kẻ dịu dàng chăm sóc là chuyện thường tình.”
“Nhưng ta từ chối chàng, cũng không hề trái với đạo lý!”