• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

29.

Lần nữa mở mắt, ta đã quay về căn nhà nhỏ khi mới thành thân với Trần Bình. Hắc Bạch Vô Thường đến đón ta, nói rằng sau khi chết, con người sẽ được trở về nơi mà sinh thời chấp niệm sâu nhất để nhìn lại lần cuối.

Nghe vậy, ta thoáng ngẩn người. Ta đưa mắt quan sát xung quanh. Một tiểu trạch viện ba gian. Sân vắng, vật liệu thô sơ, so với cung điện Ung vương thì không biết nghèo nàn hơn bao nhiêu lần.

Chỉ cái nơi rách nát này thôi, mà ta lại lưu luyến đến thế ư?!

Đang lúc ta kinh ngạc không thôi, ánh mắt bỗng khựng lại. Lờ mờ trong tầm nhìn, dưới tán cây đa lớn, bóng dáng của Trần Bình lại xuất hiện. Hắn cúi người, xắn tay áo, giặt quần áo cho ta. Cánh tay vung lên mạnh mẽ, cây gậy gỗ trong tay vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung. Từng nhịp, từng nhịp đập xuống, đánh vỡ con đê trong lòng ta.

Những cảm xúc, những hồi ức trào dâng, làm đảo lộn cả tâm trí ta. Ta bất giác bước đến gốc cây đa. Nhưng mỗi một bước đi, ký ức ngày xưa lại như lưỡi d.a.o sắc bén, cắt nát đôi chân ta. Nỗi đau khiến ta khó mà tiếp tục.

Ta nhớ lại. Hồi đó, chúng ta rất nghèo. Trần Bình vì muốn ta được gả vào nhà hắn trong vinh quang, đã vay nợ không ít. Nhưng hắn lại không nỡ để ta chịu khổ. Ban ngày hắn làm việc trong quân doanh, ban đêm lại ra bến tàu bốc vác. Vừa rảnh được chút, không có tiền thuê hạ nhân, hắn lại vội vã quay về, tự mình lo hết thảy việc trong nhà.

Ta nhìn không đành lòng, muốn giúp hắn một tay. Trần Bình ấn ta ngồi xuống, lần đầu tiên từ khi thành thân, hắn nói nhiều như vậy.

"A Niệm, ta đã hứa với nàng rồi, nhất định sẽ cho nàng sống tốt hơn trước đây."

"Nhưng mà—"

"Không có nhưng nhị gì hết." Trần Bình vỗ ngực, kiên định nói: "Mẫu thân ta bảo rồi, nam tử hán đại trượng phu, nói là phải giữ lời!"

"Nhưng mà, nếu nàng thực sự thương ta—"

Trần Bình ghé sát lại, ánh mắt nóng rực, hệt như con ch.ó vàng ngoài đầu ngõ cứ vẫy đuôi đòi ăn. Ta giơ tay đập hắn một cái, đẩy ra ngoài.

"Không cần! Người đầy mồ hôi, hôi c.h.ế.t đi được!"

Trần Bình chộp lấy tay ta, kéo cả hai ngã xuống giường, cười đùa quấn quýt. Chờ đến khi cả hai đều mệt đến thở không ra hơi, Trần Bình nắm lấy tay ta, nhìn thẳng vào mắt ta.

"A Niệm, xin lỗi nàng, là ta không làm tốt."

"Ta để nàng... để nàng..." Trần Bình đỏ mắt, nghẹn ngào nói: "Chịu khổ rồi."

Ta sững người, tim chợt nhói đau, đau đến mức nếu không mắng hắn hai câu thì không chịu nổi. Ta vừa khóc vừa mắng: "Trần Bình, chàng đúng là đại ngốc! Rõ ràng là—"

"Là..."

"Là chàng mới khổ sở!"

Vừa nghĩ đến đó, ta đã đứng dưới tán cây đa. Giơ tay lên, ta chạm vào thân cây, cảm nhận những vân gỗ quen thuộc.

Ta lẩm bẩm: "Thì ra là vậy... Ta còn tưởng mình sẽ c.h.ế.t giữa đống vàng bạc châu báu, thế mới là hạnh phúc chứ!"

"Ta đúng là không có tiền đồ..."

Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, ta ôm mặt khóc nức nở. Hắc Vô Thường thấy ta khóc thảm thiết, bèn gãi mũi, lúng túng nói: "Ngươi đừng khóc mà!"

"Chuyện của ngươi bọn ta đều biết hết rồi."

"Ngươi yên tâm, ác nhân tự có trời thu! Các ngươi sẽ không c.h.ế.t uổng phí đâu."

Nghĩ đến những người đã chết, ta càng khóc dữ hơn. Bả vai run rẩy, cả thân thể nát bấy như bị lật tung lên, trông đến kinh hãi. Hắc Vô Thường quýnh đến toát mồ hôi đầy trán. Hắn gượng cười, xoa xoa tay, bối rối nói:

 "Hay là ta kể chuyện cười cho ngươi nghe nhé!"

"Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có—"

Bạch Vô Thường ngăn hắn lại, lạnh nhạt nói: "Để nàng ấy khóc đi."

"Nước mắt chảy cạn, chấp niệm cũng sẽ tan thôi."

Giữa chừng, có lẽ là thấy dáng vẻ tan nát m.á.u thịt của ta quá mức gai mắt. Bạch Vô Thường phất tay một cái, khói trắng bốc lên, biến ta về hình dáng mười sáu tuổi. Ta co ro dưới gốc cây đa, từ chạng vạng khóc đến hừng đông. Ánh ban mai tràn ngập sân viện, nhưng không còn chiếu xuống người ta, cũng không còn rọi vào mắt ta nữa.

Ta biết. Lần này, sẽ không có ai chạy đến bên ta nữa. Trần Bình không thể đưa ta về nhà nữa.

"Ha!"

Một tiếng nức nở vừa như cười, vừa như khóc thoát ra từ cổ họng ta. Loạng choạng đứng dậy, ta nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường.

"Đi thôi."

Ta chấp nhận số phận.

"Thường Niệm!!!"

Ngay lúc một chân ta bước qua ngưỡng cửa, một tiếng hét kinh hoàng lại vang lên bên tai. Lần này ta tránh rất nhanh. Nhưng những sợi xích từ bốn phương tám hướng lao đến như thể có linh tính, lập tức đổi hướng, trói chặt lấy tứ chi ta. Chúng kéo ta trở lại trong phủ.

"Chuyện này..."

Bạch Vô Thường nhíu mày, giơ tay thi pháp muốn cởi bỏ xiềng xích trên người ta. Thế nhưng mặc hắn thi triển đủ mười tám phép thuật, xích vàng vẫn không hề suy chuyển. Chỉ cần ta vừa bước khỏi cánh cửa này, lập tức sẽ bị xích trói kéo trở về.

"Lão Bạch, rốt cuộc đây là thứ quái quỷ gì vậy?"

Hắc Vô Thường tò mò chọc chọc vào sợi xích lóe sáng kim quang, phủ kín phù văn trên người ta. Bạch Vô Thường nhìn chằm chằm vào xích, sắc mặt nghiêm nghị.

"Không biết."

"Thường Niệm." Hắn nhìn ta, nói, "Đã không đi được, vậy ngươi cứ ở đây chờ đi."

"Đợi bổn quan điều tra rõ ràng, tự khắc sẽ đến dẫn ngươi đi."

Nói xong, hắn túm lấy Hắc Vô Thường, thoáng chốc đã biến mất trước mặt ta.

"Không phải chứ, khoan đã..."

Nhìn khoảng sân trống trơn trước mắt, ta bất lực nói:

"Đừng bỏ ta lại một mình mà!"

Những năm qua ồn ào náo nhiệt, ta sợ nhất là cô đơn.

Dù là quỷ cũng không được…

30.

Ta lảng vảng trong căn nhà này suốt ba năm.

Năm đầu tiên, ta chỉ là một du hồn. Ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngày ngày loanh quanh trong phủ.

Hắc Bạch Vô Thường thường đến thăm ta. Mỗi lần đến, Hắc Vô Thường luôn mang theo chút đồ ăn nóng hổi. Chờ ta hít thỏa thuê mùi hương, hắn lại ngồi xuống trước cửa phủ, từng miếng từng miếng bẻ đồ ăn ném cho con ch.ó vàng nơi đầu hẻm. Con chó vàng đã già lắm rồi, già đến mức cả cái đuôi cũng chẳng buồn vẫy.

Hắc Vô Thường nói, chẳng bao lâu nữa, ngay cả tiếng chó sủa ta cũng chẳng còn nghe thấy. Nhưng hắn rất biết cách an ủi người khác. Hắn đổi giọng, cười cười nói:

"Nhưng mà nó có công trông nhà giữ cửa khi còn sống, bên trên đã phê chuẩn cho nó đầu thai làm người. Độ một, hai năm nữa, nếu nghe thấy nhà hàng xóm đối diện có thêm một đứa trẻ, thì chính là nó chuyển thế đấy."

Ta vội hỏi:

"Vậy còn mọi người trong thành An Dương thì sao?"

"Bọn họ có được đầu thai vào một nơi tốt không?"

Nụ cười của Hắc Vô Thường hơi cứng lại. Hắn nghiêng đầu, tránh ánh mắt dò xét của ta, giọng nói nhỏ đến mức gần như gió thoảng qua tai:

"... Đều ổn cả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK