• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta vội vàng khom người giương ô. Bất chợt, một mảng bóng râm lớn phủ xuống, cắt đứt ánh mặt trời. Bạch Vô Thường cầm ô, đứng sóng vai cùng ta. Chúng ta vốn không có gì để nói, chỉ lặng lẽ bước đi.

Giữa sự yên lặng ấy, Bạch Vô Thường là người mở miệng trước: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Nếu không thì sao?”

Ta nhướng mày trêu chọc hắn, “Chờ bị ngươi đuổi đi chắc?”

Bạch Vô Thường thở dài.

“Thường Niệm, ngươi biết ta không có ý đó mà. Chỉ là việc này có phần nghịch…”

“Dừng!!!”

Lời hắn khiến ta nghe đến mức muốn mọc kén trong tai, liền vội vã cắt ngang. Ngay sau đó, ta giật lấy ô từ tay hắn, một mình nhảy chân sáo xuyên qua đám đông. Cảm giác tự do đã lâu không gặp hòa quyện cùng hơi thở nhân gian, như cơn gió xuân thổi tan sự tĩnh lặng trên người ta.

Ta như một cô nương không biết mệt mỏi, vui vẻ dạo chơi khắp phố phường. Mãi đến khi đi đến cuối con phố, nơi tiếng người thưa thớt, ta mới dừng chân. Quay lưng về phía Bạch Vô Thường, ta hỏi: 

“Ngươi biết về quá khứ của ta, đúng không?”

“Biết…”

Ánh mắt ta lệch đi, nhìn về phía kỹ viện đối diện nơi các kỹ nữ đang vẫy khách, lòng dâng lên muôn vàn cảm khái.

“Rất lâu rất lâu trước đây, ta cũng từng là một nữ nhân ham mê tiền tài.”

“Thực ra, ta vẫn luôn như vậy, ngay cả khi đốt hương bái Phật, ta cũng chỉ cầu cho mình kiếm được thật nhiều tiền.”

“Nhưng về sau, ta không dám cầu xin nữa, chỉ có thể âm thầm mong ước trong lòng.”

“Bởi vì…” Ta bật cười giễu cợt, thu lại ánh nhìn đượm vị đắng chát.

“Bởi vì ta từng lập lời thề, chỉ tham lam thêm một lần cuối cùng, chỉ để cầu cho một kẻ ngốc được bình an.”

“Từ đó về sau, chẳng cầu xin gì thêm nữa.”

“Nhưng giờ ta đã là quỷ rồi!”

Đột nhiên, giọng điệu ta thay đổi, tươi cười nhìn Bạch Vô Thường.

“Những lời trước đây, dĩ nhiên không còn tính nữa!”

“Vậy nên?”

“Vậy nên…”

Ta đón lấy câu nói, đôi mắt cong lên, tràn ngập ánh sáng vui vẻ.

“Ta muốn tham lam thêm một lần nữa!”

Dứt lời, ta xoay người tiếp tục đi về con phố khác. Những kỹ nữ rao khách, kẻ qua đường vội vã, thương nhân bày quầy… muôn hình vạn trạng của con người tựa như gấm hoa rực rỡ vây lấy ta. Giơ tay lên, ta vẫy vẫy với Bạch Vô Thường. Bóng dáng kéo dài của chiếc ô giấy dầu ngày càng xa rời hắn.

Nhưng lời nói vui vẻ của ta vẫn theo làn khói ấm áp của nhân gian, bay vào tai hắn.

Ta nói:

“Đợi ta làm xong những điều muốn làm, hẹn gặp lại nhé.”

“Yên tâm đi, ta chỉ tham lam thêm một lần nữa thôi!”

32.

Chỉ là bây giờ...

Dòng suy nghĩ kéo ta trở về thực tại. Nhìn thân thể đầy thương tích của mình, ta khẽ cười khổ. Chỉ e rằng, không thể tham lam thêm nữa.

Hắc Bạch Vô Thường cảm nhận được sự khác thường nên đã đứng sẵn trên đỉnh núi. Bọn họ kéo đến một tầng mây đen, che lấp ánh mặt trời, để ta có thể tận dụng chút thời gian cuối cùng nói lời từ biệt với Trần Bình.

Ta khẽ gật đầu cảm tạ, cúi đầu, khẽ đặt Trần Bình xuống.

Sau đó, ta đứng thẳng dậy, khẽ lắc mình một cái. Những mũi tên cắm chi chít trên thân thể lập tức rơi lả tả. Duy chỉ có hai mũi tên nơi trái tim vẫn bướng bỉnh cắm sâu vào trong da thịt.

Một mũi lạnh lẽo sắc bén, vấy đầy m.á.u tươi là chứng tích tàn nhẫn cho cái c.h.ế.t của ta dưới tay Cao Giai Di.

Một mũi phủ đầy phù văn, ánh vàng rực rỡ là vật dẫn mà Trần Bình đã dùng để níu giữ ta lại.

Ta cầm lấy mũi tên của Cao Giai Di, chậm rãi rút ra. Không ngờ rằng, dù đã thành quỷ, khi mũi tên bị kéo ra, ta vẫn có thể cảm nhận được cơn đau nhức nhối như lưỡi d.a.o xoáy sâu vào thịt. Ta cắn răng, nhắm chặt mắt, dứt khoát rút phắt ra trong một hơi. Khoảnh khắc mũi tên được rút ra, nó lập tức hóa thành một luồng sáng, nhập vào mũi tên của Trần Bình.

"Quả nhiên phải là mũi tên đầu tiên."

Bạch Vô Thường lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện nét thương xót khi nhìn về phía Trần Bình. Hắn thực sự thấy đáng thương cho Trần Bình. Một trượng phu yêu thương thê tử hết mực. Vậy mà để giữ nàng lại nơi nhân gian, hắn đã phải tự tay cắm lại mũi tên đã từng lấy đi sinh mạng của nàng.

Lúc đó, Trần Bình đã đau đớn đến nhường nào?

Bạch Vô Thường nghĩ, hẳn chẳng khác gì bị lóc thịt, róc xương, m.ó.c t.i.m xé ruột.

"Trần Bình."

Thấy hắn đã dần tỉnh lại, ta bước tới, nắm lấy tay hắn đặt lên chuôi mũi tên. Giống như những ngày đông trước kia, ta thường ép hắn sưởi ấm chân cho mình, giọng điệu tự nhiên như thể chẳng có gì xảy ra:

"Ta đau."

"Giúp ta, rút nó ra đi."

Trần Bình ban đầu sững sờ nhìn ta, sau đó cúi xuống nhìn mũi tên cắm giữa n.g.ự.c ta.

Hắn hỏi ta: "A Niệm, đây là mộng sao?"

Ta lắc đầu, nhẫn tâm xé toạc lớp vỏ tự lừa mình dối người của hắn.

"Không phải mộng. Trần Bình, hãy để ta đi."

"Thì ra..."

Cơ mặt Trần Bình co giật, giọng nói run rẩy: "Nàng đã sớm biết rồi."

Nhìn hắn tràn đầy đau thương, trong lòng ta như có hàng vạn mũi d.a.o cứa qua, cổ họng nghẹn đắng. Ta cố gắng nặn ra một nụ cười, dốc hết sức để giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn một chút.

"Trần Bình, câu này chẳng phải nên để ta hỏi chàng sao?"

"Là chàng…"

Ta cười nhìn hắn, ánh mắt long lanh lệ.

"Đã sớm biết rồi."

Trần Bình gật đầu, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Ta cho rằng... cho rằng có thể giấu được nàng."

"Như vậy, chúng ta có thể cứ thế mà..."

"Cứ thế mà..."

Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay ta.

"Cùng nhau sống đến hết một đời!"

"Nhưng đến lúc phải nói lời từ biệt rồi."

"Không!"

Trần Bình không ngừng lắc đầu, nghẹn ngào bật khóc.

"A Niệm, ta xin nàng, đừng ép ta!"

"Vậy thì chúng ta đổi chủ đề đi," ta giữ chặt bàn tay hắn đang muốn lùi về sau, "Đúng lúc ta có chuyện muốn hỏi chàng."

Trần Bình không đáp, chỉ là nước mắt vẫn không ngừng rơi.

"Trần Bình, tại sao chàng không đốt cho ta chiếc váy đỏ mà ta yêu thích nhất?"

"Chàng có biết mặc cùng một bộ suốt hai năm trời, ta còn thấy chính mình sắp bốc mùi rồi không?!"

"Váy..."

Nước mắt Trần Bình càng rơi dữ dội hơn.

"Váy bị Cao Giai Di thiêu hủy rồi. Nàng ta nói, thứ thuộc về tội nhân không xứng đáng giữ lại trong cung của Ung Vương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK