• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

08.

Như những tình tiết cũ rích trong thoại bản. Không chệch đi đâu được, ta ngã thẳng vào lòng của Trần Bình.

"Ôi chao!"

Ta kéo dài giọng, cố ý kêu lên một tiếng mềm mại. Ngay sau đó, ta dùng quạt che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt hạnh long lanh ẩn chứa xuân ý, như tơ như sợi mà quấn chặt lấy hắn.

Ta lên tiếng, làm ra vẻ áy náy: "Thật có lỗi, nô gia nhất thời chân mềm nhũn. Quân gia không sao chứ?"

Đáp lại ta là thân thể cứng đờ của Trần Bình. Ta ngước mắt nhìn hắn với vẻ không tin nổi, trong lòng thầm nhủ. Thịt đến tận miệng còn không ăn, người này có bệnh à?

Trần Bình vẫn giữ vẻ mặt ngây ngốc không chút biểu cảm. Ánh mắt thì tán loạn, hiển nhiên là bị dọa đến mức chưa kịp hoàn hồn. Đám lão binh xung quanh trông thấy, lập tức cười ồ lên. Một tên lớn tuổi hơn còn vỗ vai hắn, dùng giọng điệu từng trải mà nói: "Vẫn chưa từng chạm vào nữ nhân à?"

"Thử một lần đi?"

"Phải đó, quân gia."

Ta thuận thế níu lấy bờ vai hắn, ghé sát bên tai, thổi nhẹ hơi thơm thoang thoảng: "Nô gia hầu hạ người khác rất có tay nghề, cam đoan khiến quân gia—"

Ta ngừng một chút, trông thấy vành tai hắn đã đỏ ửng, không nhịn được muốn trêu chọc thêm.

"Vui quên đường về, lưu... luyến..."

Giọng ta càng thêm nhẹ nhàng bỡn cợt, tựa như lông vũ phớt qua tai hắn. Ngón tay đặt trên vai hắn cũng không an phận, như con tiểu xà linh hoạt trườn xuống, khiến da thịt hắn run lên từng đợt. Trông thấy dáng vẻ hắn căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, ta hài lòng mà nở nụ cười.

Ta có lòng tốt mà nghiêng đầu, ép môi lên gò má vừa nóng vừa đỏ của hắn, nhẹ giọng trêu đùa:

"Không muốn rời xa."

"Không!"

Trần Bình như bị giật điện, đột ngột bật dậy, vội vàng bước ra ngoài. Nhưng đã lên thuyền giặc rồi, nào có chỗ cho hắn vùng vẫy chối từ?

Vài lão binh liếc nhau một cái, nhanh chóng tiến lên ghìm chặt hắn. Bị Trần Bình quăng xuống đất, ta cũng hoàn hồn, đứng dậy bước tới trước mặt hắn. Vừa thấy ta lại gần, hắn lập tức không màng lời khuyên nhủ của đồng đội bên cạnh, giãy giụa càng dữ dội hơn.

Ta khẽ nhướng mày, những vết bầm đau nhức trên người làm ta càng thêm nảy lòng báo thù. Được lắm, muốn làm liệt nam trinh tiết chứ gì!

Hừ, xem ta có trị được hắn không! Nhón chân, ta nắm lấy cằm hắn, hung hăng hôn xuống. Ngay lập tức, Trần Bình như bị rút hết khí lực. Đôi tay vừa rồi còn ra sức vùng vẫy, bây giờ lại mềm nhũn rơi thõng xuống.

Chỉ có đôi mắt là vẫn nhìn xuống, như đang hỏi ta vì sao. Ta mặc kệ hắn, vẫn quấn lấy mà hôn sâu. Đến khi kiệt sức, ta mới miễn cưỡng buông ra.

"Quân gia."

Khoảng cách gần trong gang tấc, dù không cười cũng đã đủ quyến rũ.

Ta hỏi hắn: "Thật sự, không thích hương vị của nữ nhân sao?"

Trần Bình nào còn lòng dạ nào để đáp lời, cả người đã hóa thành bùn mềm nhũn, mặc cho ta dắt tay mà kéo lên lầu hai.

"Yên tâm đi, quân gia."

Vừa đi, ta vừa dịu dàng dụ dỗ:

"Ta sẽ nhẹ nhàng thôi."

09.

Trần Bình mơ màng bị ta dẫn đến giường, sau đó đè xuống dưới thân. Lúc ta thuận theo tự nhiên mà cởi đai lưng của hắn, Trần Bình đột nhiên bừng tỉnh, siết chặt lấy đôi tay ta.

"Không... không được!"

Ta ngạc nhiên: "Sao thế? Ngươi không được?"

"Không... không phải!" Khuôn mặt Trần Bình đỏ bừng, lắp bắp giải thích, "Ta... ta vẫn là lần đầu tiên."

"Mẫu thân ta từng dặn, chuyện này chỉ có thể làm vào đêm động phòng hoa chúc."

"Ta phải..."

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, mãi mới nói ra: "Phải giữ lại."

Nghe vậy, ta có chút sững sờ. Hóa ra... đây thực sự là một con gà con thuần khiết!

Ta vốn định buông tay nhận thua rồi thả hắn đi. Nhưng vô tình đầu ngón tay lướt qua túi tiền hắn mang bên hông, cảm giác cứng cáp kia khiến lòng ta rạo rực. Ý niệm còn sót lại về đạo đức trong ta lập tức bay biến sạch. Thôi thì cứ coi như hắn bỏ tiền ra học một bài học đi vậy.

Để hắn sớm hiểu ngoài kia nữ nhân không có ai là lương thiện cả, biết thế nào là cạm bẫy chốn hồng trần, sau này biết đường yên phận mà sống. Ta nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, giọng nói mềm mại như nước:

"Quân gia, đã có hôn phối chưa?"

"Không có."

"Vậy thì—"

Ta nâng mặt hắn lên, đặt xuống mi tâm hắn một nụ hôn.

"Không bằng để ta làm nương tử của ngươi, được không?"

"Nô gia tuy không trong sạch."

"Nhưng những gì nô gia biết..." Ta cúi đầu cười khẽ, "Những nữ tử khác cũng chẳng thể nào biết được."

"Thật... thật vậy sao?"

Đôi mắt Trần Bình mở to, nghiêm túc vô cùng.

"Thật chứ!"

Ta không chút do dự mà đáp lời hắn.

Dù sao, lời đường mật chốn phong trần, có đẹp đến đâu...

Đợi trời sáng, quần áo chỉnh tề, bạc trả coi như xong rồi.

Vậy thì ai sẽ thật lòng tin tưởng đây?

Không ai cả. Không một ai sẽ động lòng vì một kỹ nữ. Lời vừa dứt, hắn không còn giãy giụa nữa, mặc ta sắp xếp.

"Khoan đã!"

"Lại làm sao nữa?!" Ta đã tháo đai lưng hắn cả buổi, lúc này đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Ngươi..."

Trần Bình cắn răng, như thể đã hạ quyết tâm, trịnh trọng nói:

"Ngươi tên là gì?"

"Ta tên là Thường Niệm."

Ta cong môi cười, ánh mắt lúng liếng: "Mong quân gia thường xuyên nhớ đến."

Dứt lời, ta tiếp tục cởi bỏ đai lưng của hắn.

"Không phải, không phải vậy!" Trần Bình vội vàng che lại đai lưng.

"Ta hỏi tên thật của ngươi!"

"Ta..."

Ta nặng nề chớp mắt, trong lòng thoáng mờ mịt, chậm rãi lặp lại: "Tên thật?"

Tên thật của ta ư?

Ta lẩm bẩm trong miệng, cũng lặp đi lặp lại trong lòng. Hình ảnh trước mắt như cơn nước lũ dâng trào, cuốn ta trôi dạt về ký ức xa xăm.

Ta lại trở về căn nhà tranh ngày ấy. Hương lúa chín ngập tràn nơi cánh mũi. Mẫu thân đứng bên góc tường, trên đầu quấn một dải vải xanh thẫm.

Người vỗ tay, cười rạng rỡ, dịu dàng gọi ta đang chập chững bước từng bước đi.

"Ngoan nào, Niệm nhi của mẫu thân, mau tới đây!"

Lúc ấy, phụ thân sẽ bế bổng ta lên, đặt lên vai người.

Phụ thân nói: "Niệm nhi, ngồi vững nhé! Chúng ta đi tìm mẫu thân thôi!"

Một nhà ba người, cứ thế cười vui đùa nghịch. Họ chưa bao giờ ghét bỏ ta là nữ nhi. Thậm chí, cái tên của ta cũng là do phụ thân lặn lội đánh xe bò đến tận trăm dặm ngoài chùa Pháp Hoa để cầu xin.

Ta nhớ rõ gương mặt hòa thượng mỉm cười khi vén tấm tã, nhìn thấy ta thì thoáng chốc khựng lại. Ngay sau đó, đôi mắt vốn vô ưu của ông thoáng hiện vẻ thương cảm.

"Đứa bé này..."

Hòa thượng khẽ niệm một tiếng A Di Đà Phật, trầm tư giây lát, sau đó nói:

"Cứ đặt tên là Thường Niệm đi."

Cha mẹ ta vội hỏi có ý nghĩa gì. Vị hòa thượng cúi đầu, giọng điệu từ tốn:

"Tâm không biết đủ, chỉ lo mưu cầu nhiều hơn, tội lỗi cứ thế mà tăng thêm."

"Nhưng Bồ Tát không như vậy, luôn biết đủ, sống thanh bận cũng vui một đời, lấy trí tuệ làm nên sự nghiệp."

"Hy vọng đứa trẻ này sau này có thể an bần tri túc, như thế phúc khí mới lâu dài, cả đời mới có thể hạnh phúc bình an."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK