"Không ổn rồi. Vừa nãy kích động quá mức nên một bên mắt bị ong chích lại tái phát. Đau quá!"
Triền Duy đột nhiên đưa một tay che đi một bên mắt, tỏ vẻ thống khổ. Hiển Thi quay đầu lại. Cô nhìn cậu như nhìn một chú hề đang diễn trò.
"Tôi tặng cậu thêm một quả nữa rồi đưa xuống phòng y tế nhé."
Nhỏ này chẳng dễ lừa tí nào, Duy bị hố nên uể oải đứng dậy, nhìn Hiển Thi bất lực, sau đấy phủi sạch bụi trên người, chỉnh chu lại tóc và trang phục rồi quay trở lại bàn của mình tiếp tục việc đọc sách.
Một cuốn sách Thi muốn lấy lại được đặt trên cao hơn so với tầm với của cô nàng, cô kiễng chân nhưng vẫn chẳng thể chạm tới.
"Phì!"
Triền Duy trông thấy cảnh tượng ấy khoái trá phì cười. Hiển Thi bức bối nhìn cậu ta.
"Đừng nhìn tôi như thế, tôi cười nội dung trong sách."
Cô lại kiễng chân, cậu chẳng nhịn được khúc khích khúc khích.
"Thôi nào! Nếu cô chịu nài nỉ, tôi có thể xem xét lại nên giúp hay thôi."
Chưa đợi Triền Duy nói hết câu, Hiển Thi đã bước đến bên cạnh cậu.
Duy đắc ý gật gù đồng, được nước nên ra yêu cầu.
"Bây giờ cô.. Á!"
Hiển Thi đâu có kiên nhẫn nghe tên hề này lảm nhảm xàm xí, cô dứt khoát nắm lấy thành ghế mà Duy đang ngồi tuyệt tình giật lấy nó giành về phía mình.
Triền Duy bất ngờ bị mất chỗ dựa, xém tí nữa thì úp mặt vô bàn, ngơ ngác nhìn Thi khoan thai mang ghế của mình đi kê chân lấy sách.
"Lại nổi máu lưu manh nữa rồi!"
"Lưu manh!"
Thi nhại lại câu Duy vừa nói.
Hiển Thi cầm trên tay cuốn sách bước xuống khỏi ghế, thẳng chân đạp một phát, chiếc ghế đáng thương một mạch kéo lê lết đến bàn cạnh Triền Duy
"KÉT!"
Âm thanh ghế va đập vào bàn
"ẦM!"
Triền Duy ngạc nhiên chớp chớp mắt, cô ta còn dằn mặt mình.
"Giỏi! Cô còn dám phá hoại tàn sản nhà trường. Tôi mách thầy!"
"Đây là cách lưu manh trả đồ."
Hiển Thi điềm nhiên đáp trả lời đe dọa của cậu.
Khi đồng hồ chỉ điểm năm giờ mười lăm phút, căn phòng dần ngả sang màu cam của ánh chiều tà, tiếng chuông cuối cùng trong trường vang lên.
Triền Duy nhíu mày dần mở mắt. Cậu ngước nhìn, xung quanh chẳng còn ai khác ngoài mình, chẳng thấy bóng dáng của cô nàng lưu manh vừa nãy còn ngồi bên cạnh đọc sách đâu nữa. Khung cảm âm u cô quạnh đến não lòng.
Duy lại đảo mắt nhìn sang đồng hồ treo tường, cậu kinh ngạc đập bàn đứng phắt dậy.
"C.. cái gì thế này? Hơn năm giờ rồi!"
Vừa nãy anh thủ thư đã hứa sau bốn mươi lăm phút sẽ quay lại, vậy mà đã hơn hai tiếng trôi qua rồi cậu vẫn còn ở đây, trong khi đấy chẳng thấy bóng dáng anh ta ở đâu cả.
Triền Duy mang cặp sách của mình bất mãn bước ra cửa, bất ngờ là cánh cửa lại đóng chặt không một chút động đậy.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bên ngoài cửa đã bị ai đấy khóa chốt rồi.
"Có ai ngoài đấy không? Có người vẫn còn trong thư viện này."
Cậu vừa gọi người đến giúp vừa đập cửa nhưng chẳng ai nghe thấy. Mọi người lúc này đã ùa ra cổng trường rồi đi mất.
Bất lực, Triền Duy chỉ đành ngậm ngùi tự thân vận động thôi.
Lòng thầm mắng cái số của mình, chỉ mới ngày đầu trở về sau bao ngày xa trường mà đã liên tục có đủ chuyện xui xẻo luân phiên bám đuôi nhau theo cậu.
Đúng là cái ngày dở khóc dở cười.
"ẦM!"
"ẦM ẦM!"
"ẦM ẦM ẦM!"
Một lần, hai lần, ba lần. Duy dùng lực ở vai đập mạnh vào cửa nhưng đều vô ích, cái cửa này quá chắc chắn, còn cố chấp nữa thứ gãy sẽ không phải là chốt cửa mà là xương vai cậu mất thôi.
Xung xanh chỉ có duy nhất một cửa sổ, nhưng lại là cửa cổ có song sắt chẳng cách nào trèo ra bên ngoài được. Cửa chính không được, cửa sổ càng chẳng xong, không lẽ đêm nay phải ngủ lại đây với nhện thật sao.
Đột nhiên cậu lại vui mừng nhớ đến điện thoại trong cặp của mình nhưng lại rất nhanh ỉu xìu vì vừa nhớ ra buổi sáng mình quên mang theo.
Trong lúc đang loay hoay nghĩ xem còn phương án nào không, đột nhiên có tiếng bước chân ai đấy ngoài cửa đi ngang qua. Tai Duy vốn dĩ thính hơn người khác nên lập tức có thể nhận ra người đấy đang đến rất gần mình.
"Ai bên ngoài giúp tôi mở cửa thư viện với? Có người đang mắc kẹt bên trong."
Người bên ngoài nghe xong dừng bước chân lại, chính xác là dừng tại trước cửa thư viện, chắn chắn là nghe rồi, cứ tưởng bản thân sắp được tự do thì đột ngột tiếng bước chân ấy lại chuyển động, lần này là hoàn toàn đi xa. 𝐓ruyệ𝒏 chí𝒏h ở [ 𝘵rù 𝐦𝘵ruyệ𝒏.𝒱𝒏 ]
Không nói một lời, cũng chẳng có một chút tín hiệu nào cả, rõ ràng cậu đập cửa tiếng động lớn như vậy không thể nào không nghe thấy, trừ khi người đấy cố tình bỏ ngoài tai hoặc không có khả năng nghe được.
Đang cảm thấy khó hiểu thì lại có tiếng bước chân khác xuất hiện và tiến đến đây, tiếng chuyển động lần này khác hẳn với lần trước. Người đầu tiên bước chân mạnh mẽ và dứt khoát, người này bước chân thanh thoát nhẹ nhàng.