"Cô bé này là?"
Triền Duy cảm thấy tội lỗi mà tiếp tục nói dối.
"Cô ấy tên Hiển Thi, cũng là bạn của Vĩ."
Hiển Thi và Triền Duy đồng loạt có thể nhận ra giây phút cậu giới thiệu Hiển Thi, ánh mắt người phụ nữ thoáng hiện vẻ cảnh giác không thoải mái.
"Con là bạn gái của Vĩ à?"
Cả Triền Duy lẫn Hiển Thi cùng ho sụ sụ.
"Không phải ạ, cháu chỉ là bạn học thông thường."
Triền Duy cũng xua tay.
"Đúng vậy! Không phải kiểu bạn gái yêu đương gì đâu."
Nói xong không hiều sao cả hai đều đỏ mặt.
Nghe vậy bà mới trở lại gương mặt dịu dàng niềm nở như ban đầu.
"Vậy sao? Nếu không phải bạn gái thì được."
Chà! Coi bộ này nếu muốn làm bạn gái của cậu thanh niên kia cũng rất khó khăn chông gai đây nha.
"Hai đứa vào nhà đi, thằng bé đang học bài ở trong phòng."
Căn nhà lớn và trang hoàng lộng lẫy đến choáng ngợp.
Người phụ nữ vừa sai người giúp việc mang nước ra, vừa hồ hởi hỏi chuyện về mẹ Triền Duy, rồi lại luên tục hỏi đến chuyện học hành của cậu.
Lúc này, Hòa Vĩ được người giúp việc cho hay có bạn đến tìm, cậu đầu đầy dấu hỏi chấm mà bước ra phòng khách.
Trước giờ có ai tìm cậu đâu chứ, tính cậu từ trước đến nay cộc cằn khó gần. Bạn bè thì chỉ nói chuyện sơ qua chứ không gần gũi đến mức đến nhà tìm gặp.
Khi cánh cửa phòng khách mở ra. Người đầu tiên Vĩ nhìn thấy là bà mẹ đỏ lòe loẹt của mình, sau đấy là một cô gái có chút ít quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi?
Tiếp theo.
A!
Hòa Vĩ nhìn thấy Trần Triền Duy thất kinh hét lên, lùi về sau mấy bước như không thể tin nổi.
Cậu ta, đến để mách chuyện lúc đấy?
Đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc, pha lẫn chút sợ hãi và căm phẫn.
Triền Duy điềm nhiên nhìn thẳng vào mắt thanh niên mỉm cười nhưng chỉ có một bên khóe môi.
"Chào Hòa Vĩ! Tôi đến để đưa cậu một vài thứ."
"Thứ.. thứ.. gì?"
Hòa Vĩ lắp bắp nghiến răng gắng lắm mới rặng ra được vài từ.
Trong lòng run rẩy không thôi.
Sao tên này lại tìm đến được đây? Sao hắn biết? Hắn đã nói với mẹ chưa? Hắn đã nói chưa? Đã nói chưa?
Triền Duy như đọc hiểu được suy nghĩ của Vĩ, nhàn nhã mà nhìn đối phương run sợ, chỉ nói bóng nói gió muốn dọa đối phương thêm một chút.
"Tôi và mẹ cậu có trò chuyện chút ít về chuyện của cậu, muốn nói thêm nữa nhưng đợi xem tâm trạng của tôi tốt không đã."
Lúc này, người phụ nữ mới bực dọc nhìn về phía Vĩ.
Ánh mắt của bà trong mắt Vĩ, bây giờ nhìn như một con mãnh thú đang sắp lao vào nhai đầu con mồi, nhai cho nát bương mới hả hê.
Nhưng lời bà nói hoàn toàn bình thường, không như tưởng tượng khủng khiếp của cậu.
"Hòa Vĩ, bạn đến chơi mà không chào hỏi gì hết hả, ăn nói cộc lốc như thế là không được đâu?"
Triền Duy mỉm cười, nói một câu khiến Vĩ xém tí nữa thì són ra quần.
"Không sao đâu cô ơi, con quen rồi."
Hòa Vĩ nặng nề lê lếch cái thân khốn khổ về phía Triền Duy, ánh mắt trừng trừng nhẫn nhịn như muốn xuyên dao vào mắt Triền Duy.
"Ra ngoài nói chuyện với tao một chút."
Triền Duy nghiêng đầu mím môi khiêu khích.
"Tại sao phải ra ngoài? Có chuyện gì khó nói à?"
Người phụ nữ kéo cánh tay đang vã mồ hôi của Hòa Vĩ ngồi xuống.
"Phải đấy, muốn nói chuyện thì nói ở đây được rồi."
Nhìn cậu ta đơ như khúc gỗ, Triền Duy cảm thấy hơi hả hê cũng nhận thấy mình nên chấm dứt trò đùa ở đây là được rồi.
Cậu đứng dậy.
"Có lẽ Hòa Vĩ có chuyện riêng muốn nói, cháu xin phép ra ngoài một chút ạ."
"À, vậy cũng được, vậy hai đứa nhớ quay lại sớm ăn điểm tâm nhé."
Hiển Thi đột nhiên nắm lấy tay cậu, cô không an tâm, cũng muốn đi theo.
Triền Duy nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng hiếm thấy.
"Ở đây nhé, tôi quay lại sớm thôi."
Khi hai người bước đi, Hiển Thi chú ý đến người phụ nữ lấy điện thoại của mình ra, dùng tai nghe, bấm rồi xem gì đấy rất là chăm chú.
"Rầm!"
Vĩ nắm lấy cổ áo Triền Duy nghiếng răng.
"Mày muốn gì thằng khốn?"
Triền Duy bị Vĩ nắm lấy cổ áo thì nghiên đầu, thở dài.
Lôi sềnh sệch mình vào phòng thế này chắc cậu ta nghĩ trong này an toàn không bị mẹ phát hiện nhỉ?
Triền Duy bình thản gỡ từng ngón tay Hòa Vĩ ra, lạnh nhạt nói.
Bình tĩnh chút đi, tốt nhất cậu nên hành xử bình thường với tôi trong căn nhà này.
"Mày đang dọa tao đấy à?"
Triền Duy nhún vai một cái nhếch môi cười nhạt.
Vừa nãy trước khi người phụ nữ cho gọi Hòa Vĩ, cậu và Hiển Thi đã nhìn thấy bà ấy lấy điện thoại ra, xem đấy chép miệng lẩm bẩm.
"Lại lười rồi!"
Tuy rằng không nhìn thấy chính diện, nhưng tinh tế thì có thể nhận ra bà ấy đang giám sát Hòa Vĩ.
Người mẹ hài lòng khi nhìn thấy hai đứa trẻ hòa thuận trao đổi sách vở qua lại, Triền Duy còn tốt bụng tận tình giảng bài cho Hòa Vĩ.
Đúng là đứa trẻ xuất sắc có khác.
Một lát sau, cô thấy Triền Duy và Hòa Vĩ bước ra, lập tức nhìn Triền Duy mỉm cười vui thích.