• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triền Duy nhướn mày. Giờ ra tan trường từ rất lâu rồi, ai mà cứ thay phiên nhau lảng vảng ở đây hoài vậy? Vừa tưởng tượng đột nhiên có cảm giác rợn sống lưng lạnh tóc gáy, không phải vì thấy cậu hiu quạnh quá nên mấy con ma đến đây chơi cùng đấy chứ.

Cậu còn chưa lên tiếng thì bước chân dừng lại trước cửa thư viện, tiếng nói cất lên mang theo một ít phong thái trêu chọc.

"Bất lực rồi sao?"

Vừa dứt câu, Triền Duy kinh ngạc ngay lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói này.

"Hiển Thi, sao cô vẫn còn ở đây?"

"Không muốn tôi ở đây à? Vậy tôi đi nhé!"

"Ê này đừng đi! Tôi bị khóa bên trong rồi, mở cửa giúp tôi với."

"Lưu manh không thích giúp người."

"Gì thế? Cô còn ghi thù chuyện tôi mắng cô lưu manh hả?"



Triền Duy bất lực xoa xoa trán, liếm liếm môi, bắt đầu lươn lẹo và bật chế độ mất giá.

"Tôi thừa biết cô là một cô gái thông minh, đáng yêu, nhân hậu, tốt bụng đầy lòng vị tha, là Triền Duy vừa nãy bồng bột nên mắc sai lầm với một thiên thần bé bỏng như cô, tất cả là lỗi của tôi!"

"Đúng ý cô chưa Hồ Hiển Thi?"

Triền Duy biểu cảm sượng trân ức lắm nên phồng má tuôn ra một tràng đầy nhẫn nhục nhưng lại mang theo hương vị nịnh hót.

Hiển Thi bên ngoài nói vào với ngữ điệu thỏa mãn.

"Cũng tạm được!"

"Bây giờ cô đến phòng bảo vệ lấy chìa khóa mở cửa thư viện giúp tôi đi."

Triền Duy kính cẩn dặn dò.

"Không cần chìa khóa!"

Hiển Thi thản nhiên như không.

"Tại sao? Không cần chìa khóa bộ cô muốn phá khóa hả?"

"Cửa không được khóa bằng ổ khóa, nó được chắn ngang bằng thanh sắt."

"Hả?"

Triền Duy đầu xuất hiện dấu chấm hỏi. Nếu là bảo vệ đi kiểm tra phòng mà không phát hiện ra sự có mặt của cậu thì ông ấy phải khóa bằng ổ khóa chứ, tại sao lại mắc thanh chắn ngang cửa?



"Này Hiển Thi, đừng nói cô ôm thù tôi chuyện ban nãy nên giở trò chơi khăm tôi nữa đấy nhé! Chơi vậy là không đẹp đâu."

Hiển Thi bên ngoài không trả lời, chỉ phát ra một tiếng cười nhạt duy nhất, sau đấy bước chân chuyển động, dần bước đi.

Triền Duy phát hiện ra sự bất thường lập tức cuống cuồng ngăn lại.

"Này thiên thần bé nhỏ, cô còn chưa mở cửa cho tôi đã vội đi đâu thế?"

"Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông."

Hiển Thi lạnh nhạt đáp lời.

"Gì?"

Duy nhướn mày, vừa hiểu vừa không hiểu, đoạn hiểu rồi lại băn khoăn, Chờ Triền Duy thấm ra thì tiếng bước chân của Thi nhỏ dần rồi biến mất như cái cách cô ta đột ngột xuất hiện.

"Này! Ai nhốt tôi? Cô nói rõ đi. Hiển Thi đừng đi, sao cô bỏ rơi tôi!"

Triền Duy đập cửa gọi muốn bay cả cổ họng cũng chẳng có lấy một tiếng đáp lại, nhỏ này tính bỏ mình mà đi thật à? Công sức nịnh bợ cô ta nãy giờ giã tràng xe cát biển đông rồi sao?

Triền Duy mệt mỏi ngồi xuống, lưng tựa vào cửa. Thứ thì thầm bên tai cậu bây giờ chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc luân phiên đều đặn nghe thật cô độc và thê lương. Khung cảnh dần tối tăm trống rỗng, cứ như đang bị nhốt trong chiếc hộp lạnh lẽo cô quạnh, nơi mà ánh sáng không thể chạm đến.

Bụng lại bắt đầu có dấu hiệu đánh trống rồi, nhớ cơm nóng quá đi. Nhìn lên trần nhà, đến ngay cả đèn cậu cũng lười bật. Nhìn cái sàn nhà, sao mà nhớ cái giường phòng mình đến thế? Nhìn cái cặp sách, sao mà giống cái gối êm ái bông gòn đến vậy?

Vừa nghĩ xong Triền Duy nằm ườn xuống, đầu tựa vào cặp sách uể oải vươn vai. Nếu bây giờ có cái chăn nữa thì ấm phải biết, cậu sẽ ngủ một mạch đến sáng mai luôn.

À phải rồi! Triền Duy ngồi bật dậy. Trong đầu nãy ra vài sáng kiến. Hay là bây giờ bật đèn lên đọc sách nhỉ? Nhưng tiếng ọt ẹt phát ra từ bụng khiến cậu lại nằm bẹp xuống. Đói bụng muốn xỉu thì nuốt trôi được chữ nào đâu chứ! Đăm chiêu gì đấy cậu lại tiếp tục ngồi lên.

Nhỏ lưu manh ấy nói như thế ngụ ý có phải tìm người vừa đóng cửa đến mở cửa cho mình không nhỉ?

Vậy có lẽ cô ta không tệ đến mức bỏ rơi mình đâu?

Vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên có tiếng bước chân của đang tiến lại, không phải của Hiển Thi, lại là của người trước cô ấy. Triền Duy đứng lên nhìn vào cửa phòng thư viện.

Chỉ nghe thấy một tiếng soạt, cửa lớn mở ra, một cậu thanh niên dáng cao và gầy, ăn mặc chỉnh tề lịch sự bước vào. Duy ngay lập tức nhận ra người trước mặt là ai.

"Anh Toàn! Sao anh lại ở đây?"

Anh Toàn là đàn anh lớp trên, là một học sinh tài năng xuất sắc, với tính cách chững chạc và điềm đạm. Anh ấy được nhiều nam lẫn nữ cả trong kèm ngoài trường ngưỡng mộ và noi gương theo.

"À! Anh vừa nãy khi định về thì lại bị một nữ sinh lớp em chặn lại, cô bé nói Triền Duy vẫn còn bên trong thư viện nên nhờ anh đến mở cửa giúp em."

Ngữ điệu anh Toàn tuy có vẻ mạch lạc nhưng lại cho cậu cảm giác anh ta đang không được tự nhiên, ánh mắt khi nói lại tránh nhìn thẳng vào cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK