Triền Duy thành thạo hack từng camera trong đấy.
Hai hàng lông mày nhíu chặt, bàn tay nắm lại, hồi hộp quan sát hình ảnh dần hiện lên. Hiển Thi chỉ đứng nghiêm trang nói gì đấy với những bên trong. Sau đấy bước ra ngoài mà không lấy một chút tổn thương đến cơ thể.
Một cảm giác nhẹ nhõm thở phào trong lòng.
Sau khi kiểm tra hết tất cả những đoạn video trong các sòng bạc, thấy cô chỉ đơn thuần là hỏi chuyện rồi rời đi Triền Duy mới dám thả lỏng cơ thể.
Nhưng cô hỏi gì với chủ sòng bạc thì Triền Duy lại không nghe được vì tạp âm ở đấy quá nhiều.
Có lẽ cậu cần một chuyến đi gặp những người đấy.
Sáng hôm sau, mây đen giăng kín bầu trời.
Âm u, lạnh lẽo, buồn tẻ và thấm lên nỗi cô độc miên man.
Gió bên ngoài không ngừng gào thét.
Mưa mạnh bạo đập vào cửa kính lớp học.
Không khí xe lạnh.
Chuông đã điểm giờ vào lớp nhưng Hiển Thi vẫn chưa đến.
Triền Duy bồn chồn không yên trong lòng.
Không phải như mấy lần trước âm thầm mất tích nữa đâu đấy chứ?
Triền Duy đứng lên. Đâu còn tâm trạng học hành cái khỉ gì nữa. Cậu mang cặp lên muốn đến tận nhà tìm gặp Hiển Thi. Vốn là thế nhưng định hành động đã thấy Hiển Thi bước vào lớp, Triền Duy không giấu đi sự vui mừng trong lòng bước nhanh đến cô.
"Hiển Thi.."
Cậu chợt bước nhanh đến nâng mặt cô lên, đôi mắt mở to kinh ngạc.
Hiển Thi vừa bước vào đã bị cậu dọa cho ngớ người, lại thấy cậu nhìn mình hơi lạ.
"Gì thế?"
"Hiển Thi, là ai đánh cô vậy?"
Giọng nói Triền Duy không nén được nỗi kích động tức giận.
Hiển Thi còn chưa biết trên mặt mình xảy ra chuyện gì, cô đưa tay lên sờ vào hướng Triền Duy chỉ.
Cảm giác nơi đấy hơi ran rát lập tức nhận ra có gì xuất hiện trên mặt mình.
Cô tránh né nhanh đưa tay lên che đi vết thương.
Vừa nãy Triền Duy thấy là một vết bầm dài gần cằm và vết xước nhỏ phía dưới cần cổ.
Vết thương này cũng na ná gần giống với vết thương lúc Hiển Thi ngất trong vụ Hòa Vĩ.
Hiển Thi rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô điềm tĩnh buông tay đang che đi vết thương ra.
"Vừa nãy bất cẩn bị một cành cây rơi trúng thôi."
Triền Duy nghi hoặc hỏi lại.
"Thật ư?"
"Tôi nói dối cậu làm gì?"
Triền Duy nghiên đầu nhìn xung quanh mặt và cổ Hiển Thi.
Ánh mắt săm soi ấy khiến người ngoài vừa nhìn vào còn tưởng là biến thái có ý đồ không đứng đắn.
Không chỉ có những vết thương lạ, sắc mặt của Hiển Thi hôm nay đặc biệt kém.
Nhợt nhạt và tiều tụy.
Triền Duy đưa tay lên sờ vào trán Hiển Thi.
"Cô không được khỏe à?"
"Không! Nếu tôi không khỏe thì đã không đến trường rồi."
Đợi tôi một lát.
Nói rồi Triền Duy bước ra khỏi lớp.
Hiển Thi nửa hiểu nửa không trở về vị trí của mình.
Rất nhanh sau Triền Duy quay lại với một chai thuốc xử lý vết thương trên tay.
Cậu không chần chừ ngồi xuống cạnh cô, nhích gần lại rồi lại nhích gần hơn nữa.
"Để tôi giúp cô thoa thuốc."
"Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi."
Triền Duy đâu đợi Hiển Thi từ chối, đã chạm vào má cô, nhè nhẹ xoa dịu đi vết rát nhói trên mặt và cổ Hiển Thi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, chưa đợi Triền Duy kịp rung động thì Hiển Thi đã tránh né đi.
Tiết học ngữ văn đầu tiên bắt đầu một cách suông sẻ.
Tiết học thứ hai xảy ra khiến mọi người trong lớp được một phen kinh ngạc.
Hiển Thi từ trước đến nay được biết đến là học sinh nghiêm túc gương mẫu trong lớp, vậy mà hôm nay lại ngủ gật trong giờ học.
Trán cô xém tí nữa đập vào thành bàn cũng may Triền Duy nhanh tay nhẹ nhàng đỡ lấy hai má cô.
Cô giáo dạy môn sinh học phát hiện nên bước đến Hiển Thi thì Triền Duy lại đưa tay làm động tác yên lặng với bà.
Cô giáo ngẩn hẳn mặt ra.
Giỏi lắm! Hai đứa này.
Cẩn thận lát nữa tôi cho cả đôi xum họp trên phòng đoàn.
Cô đành bất lực quay lên bục giảng. Triền Duy vừa tiễn cô giáo đi thì một thánh chán sống vô tình làm rơi hộp bút. Tiếng động lớn quá khiến Hiển Thi giật mình bừng tỉnh. Triền Duy dùng ánh mắt sát thủ phang nguyên một lưỡi dao vào con tim mỏng manh của cậu chàng vừa làm rơi hộp bút.
Cậu ta nồng nhiệt đón nhận ánh mắt chết người ấy mà xém tí nữa sợ tè vãi cả ra quần. Hiển Thi dụi mắt, cô ổn định nhìn lên bục giảng mà không hề để ý thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm.
Triền Duy nhìn cô đầy vẻ lo lắng của một người cha già. Trông cậu già hẳn ra.
Cô ấy bảo rằng bản thân sợ mưa.
Sợ đến mức đêm hôm qua không ngủ được ư?
Như thế thì nghiêm trọng đấy, vì mùa mưa hẳn sẽ vẫn còn dai dẳng kéo dài.
Những tiết học còn lại Hiển Thi vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Nhưng tiết cuối cùng cô lại bỏ ra ngoài và không còn thấy vào.
"Có nhìn thấy Hiển Thi đâu không?"
Triền Duy gặp ai cũng hỏi, động ai cũng hỏi, chẳng cần biết người quen hay người lạ, chỉ cần thấy sinh vật sống thì cậu sẽ hỏi Hiển Thi đâu? Hiển Thi đang ở đâu?
"Hiển Thi là ai?"
Triền Duy.
"..."
Cậu bỏ đi mà méo thèm trả lời.
"À! Vừa nãy tôi thấy cô ấy vào nhà vệ sinh nữ. Hay cậu vào đấy tìm thử đi."
Triền Duy.
"..."
Đá cho một cái rồi trơ trẽn bỏ đi.
"À! Vừa nãy tôi thấy cô ấy vào thư viện."
Vậy là cậu gặp Hiển Thi ở thư viện thật.