Hàng loạt những lời đồn ác ý, hàng loạt câu nói không tốt về Hiển Thi dần dần lan ra khắp trường học.
Thần kinh Hiển Thi có vấn đề, Hiển Thi có bệnh, nên để Hiển Thi học tại bệnh viện tâm thần chứ không phải trường học, Hiển Thi đẩy một cô gái xuống bậc thang suýt chết, máu Trần Linh chảy đầm đìa. Cô ta không khống chế được cảm xúc và hành vi của mình, cô ta rất nguy hiểm.
Lời đồn mỗi lúc một ác ý hơn, lệch lạc hơn.
Ngày càng thổi phồng một cách nghiêm trọng.
Trong lớp cũng không thoát khỏi, những lời xì xào bàn tán của các bạn sau lưng Hiển Thi ngày một gia tăng.
"Đủ rồi!"
Trong lúc Hiển Thi không có mặt trong lớp.
Nguyệt Anh đập mạnh tay lên bàn, ánh mắt đầy phẫn nộ lướt qua từng người một.
"Tôi không cần biết bên ngoài bàn tán điều gì."
"Nhưng nếu để tôi nghe thấy dù chỉ là một người trong lớp này xì xào những lời không hay về Hiển Thi một lần nào nữa."
Từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng, nghiêm túc và đầy quyền lực.
"Tôi sẽ không đời nào để yên cho kẻ đó."
Lời Nguyệt Anh vừa dứt xong, cả lớp im phăng phắc, đến tiếng thở cũng phải e dè.
"Là bạn cùng lớp, mấy người không thể hùa theo những người ngoài lớp cô lập bạn học của mình."
"Đối xử với Hiển Thi như những lúc bình thường cho tôi."
"Nhớ lấy! Tôi không quản được chuyện ngoài lớp. Nhưng chuyện trong lớp tôi chắc chắn quản đến cùng."
Nguyệt Anh không thể ngăn hết tất cả lời bàn tán ác ý về Hiển Thi bên ngoài lớp, nhưng cô sẽ không đời nào để tình trạng như thế xảy ra trong chính lớp học mà mình quản lý.
Hiển Thi bước vào, Nguyệt Anh lại trở về gương mặt hiền dịu cuồng Hiển Thi.
Hiển Thi giơ một tờ giấy bước đến cạnh Nguyệt Anh.
"Nguyệt Anh có thể tìm người này giúp tớ không? Cậu ta là học sinh trường chúng ta."
Đấy là chân dung được phác bằng nét bút chì của một cậu thanh niên đầu đinh chẳng có gì nổi bật.
Nguyệt Anh không hỏi vì sao Hiển Thi lại muốn tìm người này, nhưng một khi Hiển Thi muốn tìm ai, không cần biết lý do là gì, cô sẽ gắng hết sức để hoàn thành nhanh chóng lời Hiển Thi yêu cầu.
Nguyệt Anh nhìn tranh, vui vẻ nhận tranh, tự tin và khả năng tìm người của mình, nhìn Hiển Thi mỉm cười.
"Cho tớ năm phút. À không! Chỉ ba phút thôi."
Tấm chân dung của thanh niên rất nhanh đã được gửi đến tất cả các lớp trưởng trong tất cả ba khối từ lớp mười đến mười hai trong trường.
Chưa đầy một phút đã có rất nhiều tin nhắn trả lời đáp án.
Triền Duy từ lúc nghe lời nói mập mờ của Hải Hoa cũng bắt đầu suy nghĩ rất nhiều thứ.
Mười năm trước cậu đinh ninh rằng Hiển Hi đã chết cách đây mười năm trước. Cái chết của cô ấy đâu đấy vẫn liên quan đến mình.
Đôi lúc cậu đau đớn nhận thấy Hiển Thi có vài điểm giống Hiển Hi. Điều đấy lại tạo cho cậu cảm giác vừa thân thuộc vừa nhói lòng.
Nhưng rồi lại hụt hẫng nhận ra cô cũng có nhiều điểm hoàn toàn không giống.
Hiển Hi và Hiển Thi có một nét mạnh mẽ tốt tính giống nhau, nhưng mười năm trước Hiển Hi là một cô bé rất thích cười, hồn nhiên và nói rất nhiều, điều này trái ngược hoàn toàn với Hiển Thi, trầm lặng bình ổn.
Nhưng cũng phải thôi, nếu Hiển Thi là Hiển Hi của mười năm sau. Làm sao một cô gái trải qua nhiều biến cố đau thương như thế có thể còn có thể giữ được dáng vẻ hồn nhiên vui tươi như ngày nào?
Cậu nhờ bạn mình tìm kiếm Hải Hoa, nhưng lại hoàn toàn chưa có tung tích gì?
Tạm gác lại chuyện của Hải Hoa, Triền Duy bây giờ tập trung chứng minh sự trong sạch cho Hiển Thi và dập tắt đi lời đồn ác ý trong trường.
Vì góc Trần Linh và Hiển Thi không có camera ghi lại, nên không thể dùng video chứng minh Trần Linh là tự ngã.
Cậu thậm chí còn chưa tường tận nghe Hiển Thi kể lại chuyện xảy ra mà chỉ gián tiếp nắm bắt câu chuyện qua lời kể mông lung của những người nghe lỏm được từ trước cửa phòng hiệu trưởng hôm đấy.
Cậu tin tưởng Hiển Thi, dù cho cô ấy có tự mình làm tổn thương bản thân cũng không có ác ý với người khác. Có những lúc cô nàng này có hơi bá đạo và lưu manh, nhưng nếu có đánh ai cũng đều là vì lý do chính đáng và biết giới hạn của việc mình làm.
Bây giờ phải tìm cách để Trần Linh tự thừa nhận bản thân cô ta đã vu khống cho Hiển Thi và tự động nhận lỗi.
Lại phải buộc giở mấy trò gian xảo ra rồi.
Triền Duy chuẩn bị gọi điện cho Trần Linh thì nhìn thấy bóng dáng Hiển Thi rẽ vào hành lang.
Cậu lập tức đi theo sau cô, hóa thân thành một cái đuôi.
Hiển Thi bước ngang qua ba chàng thanh niên, họ yên lặng tỏ vẻ không quan tâm khi cô đi ngang qua. Nhưng lại đợi đến khi cô bước đi khuất bắt đầu thì thầm to nhỏ với gương mặt hèn hạ soi mói.
Họ biết rõ Hiển Thi đang là tâm điểm của cơn bão truyền miệng trong trường.
"Hàng này trông ngon nghẻ phết đấy nhỉ?"
Hắn vừa nói vừa liếm môi tỏ vẻ thích thú.
"Tiếc là hàng lỗi."
Ba thanh niên nhìn nhau cười đểu.
Rất nhanh thôi chúng đã phải trả giá cho chính lời nói ngu si đần độn của mình.