"Được tặng à?"
Hiển Thi gật đầu, sau đấy nhìn tên người gửi khiến cô đứng hình mười ba giây.
Bàn tay sững lại.
Triền Duy nhìn vào biểu cảm khó hiểu của cô, rồi nhìn xuống bàn tay đang kích động mở chiếc hộp được bọc kỹ càng.
Vừa mở ra, Triền Duy đã ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng vô cùng dễ chịu.
"Mùi gì thơm vậy?"
Triền Duy ghé đầu vào nhìn nhưng Hiển Thi lại làm rơi chiếc hộp xuống, một túi thơm màu hồng lăn ra từ chiếc hộp.
Cậu thấy Hiển Thi không có ý định nhặt lên, chỉ đứng sững kinh hoàng, đôi mắt lộ vẻ đau đớn không thể tin được thấy rõ.
Triền Duy nhíu mày lo lắng, cậu chạm nhẹ vào vai cô.
"Hiển Thi, cô sao vậy?"
Hiển Thi kinh ngạc quay mặt sang nhìn cậu, chân lùi ra sau.
Cất thứ này giúp tôi.
"Sau đấy lập tức quay đầu chạy đi."
"Hiển Thi!"
Triền Duy nhặt vội túi thơm cho vào cặp rồi nhanh chóng đuổi theo cô.
Hiển Thi loạng choạng đứng không vững tựa lưng vào thân cây hoa hoàng hậu, gương mặt tái nhợt không một chút sức sống, nhịp thở vừa nặng nề vừa kích động, rệu rạo rã rời.
Triền Duy vừa chạy lại đã thấy hình ảnh cô nàng ngã quỵ sắp xỉu đến nơi thì thảng thốt nhanh tay đỡ lấy cô.
"Hiển Thi! Cô sao vậy?"
Cô nàng đứng không vững, dùng bàn tay yếu ớt bấu lấy áo của cậu.
Hơi thở khó nhọc tưởng chừng như cô đang rất khó khăn hít thở.
Triền Duy bế sốc Hiển Thi lên.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Hiển Thi nằm trong lòng cậu yếu ớt lắc đầu.
"Không cần, để tôi xuống đi, tôi muốn về nhà."
Triền Duy cau mày.
"Về nhà cái gì, cô đột nhiên bị như thế này cần phải có bác sĩ khám chứ."
Hiển Thi lại lắc đầu, lần này yếu đến mức nói không lên tiếng nữa.
Triền Duy cau mày, đứng ở trước trường rồi. Phòng y tế trong trường là gần nhất, tốt hơn hết nên đưa cô ấy đến đấy rồi tính sau.
"Tôi đưa cô đến phòng y tế nhé."
Không chậm trễ giây nào, cậu bế Hiển Thi tiến vào trường trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của mọi người.
Phòng y tế.
"Dị ứng mùi hương, vừa nãy em đã ngửi cái gì vậy?"
Hiển Thi tựa người trên giường, trầm ngâm, tư lự. Tạm thời đã đỡ choáng hơn nhưng cơ thể vẫn chưa ổn định.
Triệu chứng nhẹ này của cô chỉ cần thời gian để nghỉ ngơi thì cơ thể sẽ tự hồi phục.
Hiển Thi nắm hai bàn tay nhỏ nhắn của mình lại.
"Hương hoa nhài ạ."
"Em có biết mình bị dị ứng với hương hoa nhài không?"
Cô miễn cưỡng gật đầu.
Triền Duy nhớ lại gì đấy.
"Là túi thơm vừa nãy cô nhận phải không? Ai đã gửi cho cô vậy?"
Vừa nhắc đến chuyện này, ánh mắt Hiển Thi rũ xuống thấp. Một cảm giác bi phẫn uất nghẹn ứ trong lòng, mi mắt chớp nhẹ cúi đầu rồi lại lắc đầu.
"Đừng để ý."
Triền Duy tức giận đứng phắt dậy.
"Sao không để ý cho được, người đấy có phải biết cậu dị ứng với hương hoa nhài không, là cố tình gửi cho cậu đúng không?"
Đột nhiên Hiển Thi bịt hai tai lại, thu mình lại một góc chôn mặt xuống hai đầu gối, trông chẳng khác gì một con ốc nhỏ bé đang sợ hãi biển lớn, cô gắng thu mình vào vỏ.
Triền Duy nhìn thấy hành động trốn tránh của cô thì ngạc nhiên.
Bác sĩ vội khuyên giải.
"Triền Duy, Hiển Thi vẫn còn choáng, em đợi bạn ổn định lại rồi nói."
Triền Duy cũng biết vừa nãy mình vội chất vấn cô ấy nên cảm thấy bản thân có lỗi, cậu gật đầu.
"Em biết rồi ạ!"
Bác sĩ nhìn Hiển Thi.
"Em uống chút nước nhé."
Triền Duy lại đứng lên.
"Để em."
Cậu bước đến lấy nước để trước mặt cô.
"Hiển Thi, uống nước đi."
Cô nàng vẫn không ngẩng mặt lên.
"Tôi muốn ngủ, cậu về lớp đi."
Triền Duy đứng bên cạnh mím môi xụ mặt, còn mang thêm ngữ điệu dỗ dành tủi thân.
"Vừa nãy xin lỗi vì đã kích động với cô, cho tôi ở đây không được sao?"
Cô trầm giọng kiên định.
"Tôi muốn ở một mình."
"Triền Duy về lớp đi, chị nghĩ Hiển Thi cần không gian riêng để thoải mái nghỉ ngơi."
Triền Duy chỉ đành không can tâm mà lếch thân xác về lớp.
Hơn nửa tiếng sau cậu quay lại, được tin bác sĩ bảo Hiển Thi đã về lớp thì ngẩn ngơ.
"Cô ấy đã đến lớp đâu?"
Cậu đến tìm thầy hiệu trưởng, thầy bảo Hiển Thi đã xin phép nghỉ buổi học hôm nay rồi.
"Về nhà nghỉ ngơi cũng tốt."
Triền Duy vừa đi vừa lẩm bẩm, vẻ mặt thất vọng não nề.
Dù biết cô không có nghĩa vụ phải nói cho mình nhưng cứ thế lẳng lặng bỏ đi khiến cậu lại có cảm giác hụt hẫng trống vắng.
Chợt nhớ đến chai nước hoa buổi sáng trong cặp, Triền Duy vội lấy ra quan sát.
Trong giấy chỉ ghi duy nhất tên người gửi và người nhận.
Người gửi
Nguyễn Hải Hoa.
Người nhận.
Hồ Hiển Thi.
Nguyễn Hải Hoa?
Cái tên này đối với Triền Duy có chút ấn tượng nhưng cậu hoàn toàn chẳng thể nào nhớ được.
Nguyễn Hải Hoa.
Hồ Hiển Thi.
Nguyễn Hải Hoa.
Hồ Hiển Hi.
Hồ Hiển Hi Hồ Hiển Hi Hồ Hiển Hi.
Đầu Triền Duy đột nhiên dâng lên một cơn đau nhức nhói vô cùng.
Tạo sao bây giờ mình lại liên tưởng đến cô ấy chứ? Khó chịu quá, mình điên thật rồi!