- Ây... Ngươi đang nói ta à?
Lâm Dạ ở đối diện ngay đang quan sát hoàn cảnh xung quanh giật mình, lúc này hắn mới kịp phản ứng, liếc qua thông tin cá nhân trên giao diện điều khiển, vừa vặn nhìn thấy câu tuyên ngôn đặc biệt kia.
- Trở thành phi công mạnh nhất dưới bầu trời này... Thì ra đây chính là nguyện vọng của ngươi à?
Lâm Dạ nỉ non tự nói, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Nhất là khi hắn nhìn thấy điểm danh phía dưới, thắng được trận chiến đấu đầu tiên sẽ có thể nhận được 100 đồng Liên Bang thì càng lâm vào trong trầm mặc thật lâu.
Chỉ thiếu chút nữa.
Thiếu niên bị hắn chiếm thân thể sẽ có thể đạt được vật tư trân quý để duy trì sinh mệnh, cuối cùng lại ngã xuống trước một bước cuối cùng.
Lâm Dạ không biết nên cảm thấy may mắn hay là tiếc hận.
Trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình tượng một thiếu niên quật cường đang không ngừng bò dậy trong lúc chiến đấu.
- Này, ta đang hỏi ngươi đó, sao không trả lời?
Lúc này, một âm thanh cực kỳ khó chịu truyền đến.
Đại khái là Trương Đào thấy hắn một mực không nói gì nên tưởng rằng không để ý mình, vẻ mặt Trương Đào lập tức khó nhìn lên.
- Đã như vậy, vậy ta sẽ lập tức trực tiếp tiễn ngươi rời khỏi luôn.
Hắn cũng không nói nhảm thêm nữa, lập tức khởi động động cơ, truyền đến một loạt âm thanh kim loại va chạm vào nhau, hạch tâm năng lượng trước ngực hắn cũng theo đó sáng lên.
Hắn đang điều khiển là một người máy chiến đầu từ xa. Vũ khí cực kỳ đặc biệt, lại là cung tiễn rất ít gặp, thoạt nhìn giống như được chế toại từ xương sống lưng của sinh vật to lớn nào đó, xung quanh được phủ kín bằng gai nhọn, dài khoảng hơn năm thước.
- Tấn công từ xa sao?
Ánh mắt của Lâm Dạ ngưng lại, cũng khởi động động cơ, khởi động người máy.
Kỵ Sĩ Hắc Phong này là không gian mô phỏng căn cứ theo người máy của hắn mô phỏng ra, tham số hoàn toàn giống hệt với người máy của hắn, hơn nữa còn là trạng thái tốt nhất, hoàn hảo không chút tổn hại.
Cho nên dù là vật thật còn đang tiến hành sửa chữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn chiến đấu.
- Động thủ đi.
Thông qua kết nối thần kinh, hắn đưa tay trái Lá Chắn Bão Sấm Sét lên chắn ngang ở trước người, trực tiếp bày ra một bộ tư thái nghênh chiến.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức lãnh liệt từ trong bắn ra ngoài, từ trên người Kỵ Sĩ Hắc Phong hắn điều khiển bạo phát ra.
Cả người Trương Đào run lên, hắn có một loại cảm giác bị mãnh thú để mắt tới.
- Ảo giác, nhất định là ảo giác, một thái điểu chiến 10 trận mà không thắng được trận nào mà thôi, xem ta đánh nổ người máy của ngươi như thế nào đây!
Tức giận mắng một tiếng, Trương Đào rốt cục động.
Dưới chân bắn ra ngọn lửa, nhanh chóng lui ra phía sau, đồng thời cánh tay máy nâng lên, kéo cung tiễn thành hình trăng tròn, phía trên cung tiễn vốn không có vật gì lại bỗng nhiên ngưng tụ ra một mũi tên năng lượng.
- Băng!
Mũi tên năng lượng nổ bắn ra, hóa thành lưu quang màu trắng lướt về phía Lâm Dạ, nhanh đến mức giống như không khí đều bị xé nứt.
Sau đó hắn lại tiếp tục kéo căng cung tiễn, lần nữa bắn ra mũi tên thứ hai, hai mũi tên gần như bắn ra cùng lúc.
Hai sao liên tiếp!
Gia hỏa thoạt nhìn giống như là tạp ngư này lại có thủ đoạn tiểu xảo tốt như vậy, làm cho Lâm Dạ cũng bắt đầu trở nên kinh ngạc.
Mà cung tiễn lại khác với vũ khí cận chiến, tốc độ có thể nói là cực kỳ nhanh, chớp mắt đã tới gần trước mắt hắn, thế công vô cùng lăng lệ.
Trong mắt Lâm Dạ bắn ra ánh sáng, tất cả sự vật xung quanh bỗng nhiên trở nên chậm lại. Máy móc chuyển động, hai chân hơi trầm xuống, Lá Chắn Bão Sấm Sét phía bên phải hơi chếch lên.
Đinh! Đinh!
Tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn trong tràng, trên tấm chắn xuất hiện một vết lõm mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Lực trùng kích cường đại xuyên thấu qua tấm chắn khuếch tán đến thân máy, làm thân máy Kỵ Sĩ Hắc Phong hiện lên số lượng -3 - 3.
- Chỉ giảm một chút điểm HP như thế thôi à?
Trương Đào ở đối diện há mồm kinh ngạc.
Phải biết người máy của hắn là loại tấn công vật lý từ xa, lực phá hoại đạt đến 7 điểm, trong tất cả người máy loại hình sinh vật cấp thấp cũng không thấp.
Lấy sức phòng ngự của Kỵ Sĩ Hắc Phong thì sao chỉ có thể tạo thành chút tổn thương ấy được chứ?
Trừ phi...
Tên kia có thể làm được đỡ đòn hoàn mỹ, làm cho toàn bộ lực công kích bị lệch ra ngoài.
Nghe nói những phi công loại hình phòng ngự đứng đầu lúc chiến đấu đều có thể thông qua tấm chắn để giảm tối đa lực công kích, từ đó giảm xuống thân máy bị thương tổn và xung kích.
Dưới trạng thái đỡ đòn hoàn mỹ nhất gần như có thể đạt tới hiệu quả giảm 50% sát thương.
Nhưng Trương Đào lại biết, đó căn bản không phải là chuyện mà người thường có thể làm được, nhiều lắm cũng chỉ ở khoảng 10% đến 20% mà thôi.
20% trở lên đã coi như là vô cùng cường hãn, 30% trở lên chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, một thái điểu chưa thắng trận nào thì sao lại có loại kỹ xảo này được chứ?