Lâm Dạ đang ghép đội ngẫu nhiên nên cũng không biết rằng đã có hai cặp mắt đang cẩn thận chú ý nhất cử nhất động của hắn.
Sau khi kết thúc chiến đấu.
Hắn chỉ hơi nghỉ ngơi điều chỉnh một lát thì lại bắt đầu tiến hành ghép đội, chuẩn bị tranh thủ cơ hội này tôi luyện trình độ điều khiển người máy của mình.
Rốt cuộc hắn phương diện này đúng là còn chờ tăng lên.
Nhưng làm cho hắn thất vọng là.
Đối thủ được ghép đội với hắn sau đó đều rất bình thường.
Có thậm chí ngay cả gia hỏa thua hắn hai lần kia cũng vậy, chớ nói chi là tôi luyện kỹ xảo.
- Chẳng lẽ là cơ chế bảo hộ của hệ thống sao?
Lâm Dạ nhớ kỹ, ở kiếp trước hắn từng chơi những trò chơi đều có cơ chế tương tự, sẽ căn cứ theo chiến tích và cấp độ của ngươi để ghép đội với đối thủ có thực lực tương đương.
Hiển nhiên chiến tích chiến mười trận mà không thắng trận nào của hắn đã bị không gian mô phỏng phân loại vào hàng ngũ thái kê, trước đó ghép đội gặp được Ám Dạ Yêu Cơ chỉ sợ sẽ là vì không cho hắn giành được mười trận thắng liên tiếp mà thôi.
…
Không phải một phi công mới nhập môn thôi à, sao có thể đánh thắng được cao thủ có tỉ lệ thắng 89% chứ?
Chuyện này khiến Lâm Dạ cảm nhận được ác ý thật sâu.
Nhưng mà như cũng tốt, chí ít có thể giúp cho hắn càng nhanh đánh xong mười trận chiến đấu, cho nên hắn cũng không phàn nàn quá nhiều.
Vẻn vẹn một buổi sáng.
Một tiếng êm tai nhắc nhở liền ghé vào lỗ tai hắn vang lên.
【 Chúc mừng ngài đã liên tục thắng được mười trận chiến đấu, nhận được 3000 đồng Liên Bang ban thưởng, tiền thưởng đã được chuyển vào tài khoản của ngài. 】
- Rốt cục đánh xong.
Lâm Dạ thở ra một ngụm trọc khí.
Loại chiến đấu không có chút tăng lên nào này với hắn căn bản chính là một loại tra tấn.
May mà quá trình chiến đấu coi như thuận lợi, cuối cùng hắn cũng giành được phần thưởng khi thắng mười trận liên tiếp, tích lũy đủ tiền mua thuốc biến đổi gen.
Vừa mới truyền tống về đến đại sảnh thì hắn đã lập tức ấn mở giao diện, không chút do dự đăng xuất khỏi không gian mô phỏng.
Nhưng hắn lại không biết.
Hai người Trương Đào đã quan sát toàn bộ quá trình hắn chiến đấu, lúc này đang mặt mũi tràn đầy rung động đứng ở một góc trong đại sảnh.
- Ùng ục...
Hồi lâu sau, Trương Đào mới không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía lão Tiêu ở bên cạnh.
- Vừa rồi ngươi nhìn rõ không?
- Thấy rõ ràng.
Lão Tiêu gật gật đầu, ánh mắt rung động:
- Hắn rất mạnh, không phải mạnh bình thường, nhất là ý thức phản ứng và kỹ xảo chiến đấu!
Lúc này, hắn vẫn như cũ đang đắm chìm trong trận chiến đấu vừa rồi của Lâm Dạ, thật lâu sau vẫn không cách nào bình tĩnh.
Ròng rã bảy trận chiến đấu, không một lần bại, gần như tất cả đều là một đường nghiền ép.
Từ ánh mắt của Trương Đào không nhìn ra cái gì, nhưng hắn lại biết, trong bảy người kia có không ít hảo thủ có thực lực không tệ.
Nhưng cho dù như thế thì tất cả đều thua ở trong tay Kỵ Sĩ Hắc Phong kia, ngay cả tạo thành uy hiếp đối với hắn cũng không làm được!
Đáng sợ nhất là.
Bảy trận chiến đấu từ đầu tới đuôi, Kỵ Sĩ Hắc Phong kia đều chưa từng xuất hiện một lần đón đỡ sai lầm, chuyện này đối với một phi công điều khiển người máy phòng ngự là một chuyện không dám tưởng tượng.
Bởi vì cho dù tinh thần có tập trung thế nào thì cũng sẽ có lúc sơ sót.
Dù là thực lực mạnh hơn cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Mà Kỵ Sĩ Hắc Phong kia lại liên tục đón đỡ chuẩn xác, hơn nữa còn đạt đến tỉ lệ kinh khủng 100%!
Đây là chuyện mà một người bình thường có thể làm được à?
Chẳng lẽ hắn không bị tinh thần tiêu hao quá độ à?
Lão Tiêu dám khẳng định, nếu như chuyện này bị ác phi công loại phòng ngự khác biết được thì tuyệt đối sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn.
- Ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Cái này, âm thanh của Trương Đào lại lần nữa truyền đến, một bộ dáng chau mày.
- Kỹ xảo chiến đấu của hắn đúng là rất mạnh, nhưng khi đối chiến với hắn thì ta luôn cảm giác động tác của hắn không quá thông thuận, thật giống như vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với người máy đó vậy.
- Đúng là, ta cũng có loại cảm giác này.
Lão Tiêu dần dần thu liễm thần sắc:
- Ta hoài nghi hắn rất có thể là vừa chuyển sang điều khiển người máy phòng ngự.
- Nhưng dưới tình huống chưa hoàn toàn thích ứng với người máy mà đã làm được đến mức này thì hắn quả thật rất đáng sợ.
- Đây là một yêu nghiệt... Sinh ra để chiến đấu!
- Vậy chẳng phải là chúng tađã nhặt được bảo rồi à?
Trương Đào nghe vậy kích động lên.
- Đúng thế.
Lão Tiêu đồng ý nói:
- Ta rất chờ mong cảnh tưởng hắn chiến đấu với những thiên tài kia, nói không chừng sẽ là một trận chiến đấu đặc sắc.
- Cũng không biết hắn là người ở khu thượng tầng nàng, nếu như có thể thì ta ngược lại rất muốn được làm quen với vị đại lão này.
Lão Tiêu lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Bởi vì khi Lâm Dạ chiến đấu đều che giấu tên và số hiệu công dân, nên cho dù hắn muốn tìm thì cũng không có cách nào tìm được.