Âm thanh là từ phương hướng thành thị truyền đến.
Nơi hắn đang đứng nhiều lắm là chỉ có thể coi là bên ngoài thành thị, thậm chí còn không được tính là bên ngoài, cho nên hắn không nghe rõ cho lắm.
Xem ra kiếp trước của mình lẫn vào cũng không hề tốt đẹp gì, bằng không thì cũng sẽ không ở một nơi như thế này.
Ngay cả vách tường trong phòng ở cũng từ một đống thùng đựng hàng sắp rỉ sét dựng lên mà thành, nằm ở ngay bên cạnh núi rác thải, nhìn thảm hết chỗ nói.
Lâm Dạ rời khỏi khoang điều khiển đi vào ra ngoài, nhìn thấy mình đang đứng trên một cái thùng đựng hàng cao hai ba mét, hắn theo thói quen nhẹ nhàng nhảy lên.
Nhưng mà vừa mới rơi xuống thì một cơn đói bụng cồn cào đã xông lên đầu, làm chân hắn lảo đảo một cái, suýt nữa ngã nhào trên đất.
- Thân thể rất yếu!
Lâm Dạ một tay vịn lấy lan can bên cạnh, trên trán toát ra một tia mồ hôi rịn.
Hắn đã rốt cuộc hiểu rõ, vì sao kiếp trước của cơ thể này lại chết rồi.
Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ hắn cũng phải đói chết ở đây, tình huống bây giờ còn bết bát hơn trong tưởng tượng của hắn nữa!
- Phải tìm chút gì ăn trước đã.
Lâm Dạ quyết định thật nhanh, vịn lan can đi xuống thùng đựng hàng, đi vào tầng hai mở ra một cửa sắt giống như là phòng ngủ đi vào.
Đập vào mắt hắn chính là một cái giường làm từ khung sắt và tấm ván gỗ, chăn đệm rách nát được gấp lại gọn gàng ngay ngắn, bên cạnh cửa sổ còn một cái bàn trưng bày và một đống linh kiện máy móc nhặt về.
Đây cũng là toàn bộ mọi thứ trong phòng.
Sau đó, Lâm Dạ lại đến chỗ khác tìm kiếm, cuối cùng mới tìm được nửa miếng bánh mì đã biến thành màu đen bị một cái chén bể úp lên, trong nằm ở trong phòng tầng dưới chót nhất.
- ...
Nhìn cái bánh mì trong tay, Lâm Dạ trầm mặc.
Tình trạng còn bết bát hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều lắm, thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không có, hoàn toàn không tương xứng với trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này.
Hay là… Chỉ có hắn là như thế này?
Không có cách, vì sinh tồn, Lâm Dạ cũng chỉ có thể đưa miếng bánh mì đó lên miệng, sau đó dùng toàn bộ sức bú sữa mẹ gặm.
Nửa miếng bánh mì vào trong bụng, cuối cùng hắn mới miễn cưỡng khôi phục một chút sức lực.
Ngồi trên khối sắt không biết làm từ thứ gì một hồi, lúc này hắn mới đi tới trước một tấm gương bị vỡ, nhìn tình trạng thân thể của chính mình.
Gầy, thân thể này thật sự là quá gầy yếu rồi.
Mặc dù vẫn có thể nhìn ra hình dạng có chút tương tự với hắn, cùng với khuôn mặt non nớt kiên nghị.
Nhưng gương mặt hốc hác cùng với cơ thể gần như da bọc xương, nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác gió thổi cũng ngã, hoàn toàn không giống như là bộ dáng mà một thiếu niên nên có.
- Đây là cái gì?
Đột nhiên, Lâm Dạ khẽ ồ một tiếng, nghi hoặc nhìn kỹ con mắt của mình trong gương, hình như trong đó có một vòng ánh sáng cơ giới đang lưu chuyển.
Mà khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu hắn, một tinh bảng thông tin màu xanh lam cũng theo đó xuất hiện ở trước mắt hắn.
【 Công dân 】: Lâm Dạ
【 Giới tính 】: Nam
【 Tuổi tác 】: 18
【 Số hiệu 】: D78-5430
【 Gen 】: 10%
【 Quyền hạn 】: Công dân tầng dưới
【 Tài sản 】: 15 đồng Liên Bang
【 Lý lịch 】: Không cha không mẹ, chưa lập gia đình, không có đại sự gì.
...
Đây là, thông tin cá nhân của hắn à?
Thoạt nhìn giống như là hình chiếu thông qua võng mạc, trực tiếp chiếu thông tin đến trước mặt hắn, không ngờ ngay cả kỹ thuật như vậy cũng có.
Cái này giống như là một cái máy tính mang theo trên người, nó còn có thể tiếp vào mạng lưới Liên Bang Tinh Hoa tìm kiếm tin tức, tuyên bố tin tức,...
Nhưng Lâm Dạ nhìn một chút, muốn sử dụng chức năng mạng lưới cần tốn hao đồng Liên Bang, mà hắn cũng chỉ có 15 đồng Liên Bang mà thôi...
Mẹ nó, cái tên này cũng quá nghèo rồi!
Mặc dù hắn không biết 15 đồng Liên Bang có giá trị như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đáng giá bao nhiêu, nếu không thì cũng không đến mức không có tiền mua đồ ăn.
【 Cảnh báo! Khu vực D78 xuất hiện sinh vật biến dị cấp độ F. 】
【 Mời công dân trong khu vực này mau chóng rút lui, chờ đợi đội ngũ Liên Bang chi viện. 】
【 Lập lại lần nữa, khu vực D78 xuất hiện sinh vật biến dị... 】
Ngay khi Lâm Dạ đang nghiên cứu giao diện thì trên đỉnh đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng còi báo động.
Cùng lúc đó, toàn bộ mặt đất xung quanh cũng bắt đầu chấn động kịch liệt, truyền đến một loạt tiếng vang ầm ầm.
Lâm Dạ sửng sốt một chút. Khu vực D78 không phải là khu vực hắn đang ở à?
- Rống! !
Tiêng rống giận rung trời vang lên từ trong một phế tích ở bên ngoài Khu vực D78 không đến 5 cây số.
Phía trên mặt đất đổ nát thê lương bỗng nhiên vỡ ra một khe nứt to lớn.
Từng con quái vật kinh khủng cao ba thuớc dài năm mét, cả người mọc đầy răng nanh nhọn hoắc, đồng thời còn kèm theo một luồng khí tức mục nát nồng đậm, nhanh chóng chạy loạn ra bốn phía.