Cảnh tượng thảm thiết đó làm cho Lâm Dạ đang trọng thương có loại cảm giác nước mắt lưng tròng, cũng là cho đến giờ khắc này, trong lòng hắn rốt cục dâng lên một cảm xúc gọi là “Cảm giác thuộc về”, hai tay dần dần nắm chặt. Cái gì người khôn giữ mình. Cái gì khôn ngoan. Nếu như ngay cả một chút chính trực cuối cùng cũng không có, vậy sống lại một đời còn có ý nghĩa gì nữa! - Mẹ kiếp! Cũng không phải chưa từng chết! Rốt cục, hình như Lâm Dạ nghĩ thông suốt, trực tiếp nhắm mắt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.