"Hắt xì, hắt xì......"
Trần Mặc quấn chặt chăn, không ngừng hắt hơi.
Quả nhiên, không nên nói mạnh miệng, trúng gió rồi, có lẽ là do trời phạt đây mà. Thân thể vốn vẫn nghĩ là kim cương bất hoại, sau khi trải qua cơn mưa tẩy lễ đã quyết đoán đổ bệnh. Hơn nữa thường những người không hay bị bệnh thì một khi bệnh sẽ nghiêm trọng hơn những người hay ốm vặt nhiều.
"Mặc Mặc, cậu đúng là cậy mạnh mà. Thật là!" Hạ Đông Noãn vừa quở trách vừa đau lòng pha thuốc rót nước. Thật sự không biết cô gái này nghĩ gì, dĩ nhiên dưới tình huống trời nổi mưa lớn lại tới làm con lừa cống hiến sức lực cho người ta. Nàng thật muốn bổ đầu cô ra để nhìn xem có phải bên trong toàn rơm không.
"Làm sao chứ, hắt xì, sao tôi biết, biết mình sẽ bị cảm chứ!"
"Dầm mưa ngâm nước lâu là điều kiện đầy đủ để bị cảm đó được chưa! Cậu là không biết kiến thức cơ bản đấy hay là bị Lương Sơ Lam mê hoặc đến không biết trời cao đất rộng gì rồi!"
"Tôi sai rồi! Tiểu Noãn, tôi nằm nghỉ đây, ngủ một lát sẽ khá hơn!"
"Trước uống thuốc đã, lần sau mà còn như thế thì tôi sẽ không để ý đến cậu nữa!"
"Được được được, tiểu Noãn tốt nhất!"
Trầm Mặc không ngừng cười làm lành, tiểu Noãn hình như thật sự giận. Trần Mặc nhíu chặt đôi mi thanh tú, thuốc pha nước uống là thứ đồ khó uống nhất, không đắng không ngọt, mùi còn khó chịu đến mức khiến người ta muốn ói, nhưng đầu thật sự rất nặng lại rất đau, choáng váng đến nỗi trong mắt bay đầy sao.
"Mặc Mặc, hình như cậu bị sốt!" Hạ Đông Noãn rút nhiệt kế kẹp dưới nách Trần Mặc ra, nhìn nhìn, sợ tức mức mặt mày xanh mét, 38 độ, xem như sốt cao.
"Không được, cậu phải tới bệnh viện! Trong phòng chúng ta không có thuốc hạ sốt."
Không thèm nhiều lời, Hạ Đông Noãn định tóm Trần Mặc, lôi ra khỏi ổ chăn.
"Mệt quá, để tôi ngủ một lúc đi."
Trên mặt Trần Mặc ửng hồng không bình thường, nói chuyện cũng ngày càng mơ hồ, cứ cảm thấy thân thể giống ngọn lửa, lại vừa đón gió liền lạnh run lên. Lảm nhảm mấy câu, đầu liền gục xuống, tựa vào vai Hạ Đông Noãn liền ngất đi.
"Mặc Mặc."
"Ừm~"
Hạ Đông Noãn nhẹ nhàng đẩy đẩy Trần Mặc, lại chỉ nhận được vài tiếng nỉ non, để Trần Mặc một mình đợi trong phòng thì Hạ Đông Noãn lại lo lắng, mà không uống thuốc thì cơn sốt chắc chắn sẽ không hạ, trong phòng lại không có thuốc, Sam và Lôi Lôi đều đã đi học, trong chốc lát chưa thể về, hơn nữa một lát nữa chính nàng cũng phải đi học. Điều này khiến Hạ Đông Noãn rất bất lực.
Ngay lúc Hạ Đông Noãn đang rối rắm không biết làm thế nào mới tốt thì điện thoại reo vang.
Di động của Trần Mặc đặt ở đầu giường rung lên, Hạ Đông Noãn bắt máy nghe mới phát hiện là Lương Sơ Lam gọi.
"A lô, bạn học Hạ, hôm qua cảm ơn em."
Hạ Đông Noãn vừa nghe thấy "bạn học Hạ", khẽ giật thót, suýt chút nữa nói ra mình là Hạ Đông Noãn, may mắn phản ứng chậm nửa nhịp.
"Ah......giáo sư Lương phải không ạ, à...Cậu ấy bị sốt, giờ đang ngủ, nếu không thì tối cô......"
"Sốt?! Đã uống thuốc chưa?"
"Trong phòng không có thuốc, có mỗi mình em chăm sóc cho cậu ấy nên không đi mua thuốc được."
"Em chờ ở đó, để tôi tới, em đọc cho tôi số phòng em đi."
"Er...Được ạ, số XXX khu B."
Buông di động xuống, Hạ Đông Noãn nhìn Trần Mặc nằm trên giường nhíu chặt mày, có vẻ rất khó chịu, lòng thầm hy vọng mình làm đúng rồi.
***
Lương Sơ Lam vừa nghe tin Trần Mặc bị sốt, lòng như bị nhéo một cái, khiến lòng nàng có cảm giác đau đớn. Khuôn mặt băng sương có vẻ bất cận nhân tình tựa hồ có một chút bối rối, một chút hơi thở ôn nhu không thuộc về băng tuyết.
Nói thế nào thì cũng vì nàng nên cô mới thành ra thế. Lương Sơ Lam gom hết mọi cảm xúc kỳ quái này quy cho nỗi áy náy.
Nàng kiểm tra tủ thuốc trong văn phòng, kiểm tra không thiếu thứ gì rồi xách túi, nhớ kỹ số phòng Trần Mặc, vội vàng hoả tốc chạy qua đó. Dọc đường đi, đầu óc Lương Sơ Lam trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, chính là không biết Trần Mặc thế nào rồi? Cảm giác lo lắng này khiến Lương Sơ Lam vốn chẳng mấy khi bối rối lại bước chân có chút luống cuống.
Gió thổi táp vào mặt, cuốn lên vô số lọn tóc, Lương Sơ Lam đều không giơ tay vén lại, chỉ tuỳ ý để chúng dán trên mặt. Ngay chính nàng cũng không nhận ra, nỗi lo lắng trong lòng đã bán đứng cảm giác của mình với tiểu quỷ kia.
Lương Sơ Lam một đường lo lắng đi đến khu B, nóng vội gõ cửa, vừa mở cửa liền thấy Trần Mặc nằm hấp hối trên giường. Nàng tận lực nhè nhẹ bước chân, thật cẩn thận đến gần buồng ngủ.
"Mặc Mặc đang ngủ, chờ một chút em......"
"Em làm việc của mình đi, để tôi đi thăm em ấy."
"Er...dạ." Trên đầu Hạ Đông Noãn hiện ra ba vạch đen. Vẫn luôn bị Trần Mặc vun đắp hình tượng Lương Sơ Lam là một người lạnh cực kỳ, tiết kiệm lời như vàng, sao chân nhân lại thích ngắt lời người khác nói thế nhỉ? Trên điện thoại đã thế, mà hiện tại cũng vậy, khiến Hạ Đông Noãn hoang mang vô cùng. Có điều cũng may nàng không nghe thấy lời mình mới thốt ra.
Nàng nhìn Lương Sơ Lam ngồi xuống bên giường, chỉnh lại góc chăn cho Trần Mặc, vẻ mặt lo lắng lại chuyên chú nhìn cô, nỗi đau lòng trong ánh mắt kia đột nhiên khiến Hạ Đông Noãn cảm thấy có cảm giác quen thuộc, bởi vì Y Vận Hàm cũng từng dùng ánh mắt như thế nhìn nàng.
Tuy còn chưa tới giờ đi học, Hạ Đông Noãn vẫn xách túi, lén lút đóng cửa phòng ngủ, dành một không gian chỉ riêng hai người ở bên trong. Trần Mặc có Lương Sơ Lam chăm sóc, còn mình thì sao? Trái tim như đoá lục bình, có nên cũng thả theo xuống, có nên cũng phải tìm một người để yêu không đây.
Có những chuyện thật sự không thể phủ nhận, lừa gạt chính mình cũng không ngăn cản được mình càng lún càng sâu, đến tột cùng phải làm thế nào cho phải đây? Hạ Đông Noãn ôm đầu, suy nghĩ phức tạp khiến nàng khó chịu chịu không nổi. Thân thể nàng dần cong xuống, rốc cục ngồi trong một góc sáng sủa trên gác mái, ánh mắt lộ vẻ trống rỗng cùng mê man.
Trong phòng ngủ, lần đầu tiên Lương Sơ Lam có thể nhìn Trần Mặc chăm chú lâu đến thế. Có lẽ chỉ khi đối mặt với một Trần Mặc bị bệnh, đang say ngủ thì Lương Sơ Lam mới có thể buông bỏ lớp mặt nạ nguỵ trang quen thuộc trên mặt, dùng một mặt chân thành nhất để đối diện với cô.
So với hôm mưa gió bão bùng, dáng vẻ Trần Mặc đẹp hơn một chút, nét hồng vì cảm sốt trên mặt khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp mị hoặc tăng thêm vài phần ý nhị, tựa như tô thêm một tầng son trên má một đứa bé, càng rực rỡ khiến người ta tưởng đui mù. Chỉ là, khoé mắt vốn ẩn hoa đào lại vì thân thể khó chịu mà nhăn thành một đường cong khoa trương, khiến Lương Sơ Lam thật muốn vươn tay vuốt đôi mày của cô, muốn cô đừng khổ sở như thế nữa.
Là vì mình nên mới chịu khổ đến thế. Lương Sơ Lam có chút áy náy, thậm chí có chút khó hiểu, vì sao Trần Mặc lại hết cực ân cần săn sóc với một người không chút liên quan như mình? Nếu đặt ở nam nữ, thì đó được cho là hành vi theo đuổi, nhưng nữ nhân và nữ nhân thì sao? Lương Sơ Lam không dám nghĩ tiếp, cũng không hy vọng là giả thiết mà mình nghĩ tới.
Mặc kệ trốn tránh thế nào, ngày sau Lương Sơ Lam cũng không thể không thừa nhận, khoảnh khắc ấy, trái tim nàng có cảm giác đau đớn như bị đâm một dao, cũng chính một khắc kia, nàng khẳng định mình có tình cảm vượt lên trên tình cô trò, thậm chí vượt qua cả tình bạn với Trần Mặc, cho dù nàng căn bản không lập tức thừa nhận.
Thuốc nàng mang đến, đã tính toán liều lượng rồi, không thể không đánh thức Trần Mặc.
Lúc Trần Mặc bị Lương Sơ Lam đánh thức dậy từ trong cơn ác mộng, còn tưởng mình sốt đến mức khiến đầu óc cháy hỏng, cho nên xuất hiện ảo giác.
"Ngoan, uống thuốc trước đã rồi ngủ tiếp."
Xong rồi, nhất định là ảo giác, Lương Sơ Lam dĩ nhiên lại dùng ngữ khí ôn nhu mà sủng nịnh như thế để nói với mình, còn đút mình uống thuốc. Trần Mặc càng khẳng định hoặc là mình đang nằm mơ, hoặc là mình đã nghiêm trọng tới mức nhìn ai đều trở thành Lương Sơ Lam.
Cô ngẩn người uống thuốc, cứ nhìn Lương Sơ Lam chằm chằm, lắc lắc đầu muốn nhìn rõ xem rốt cục là ai bị mình nhìn lầm thành Lương Sơ Lam, lại vẫn là gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà mình vẫn yêu kia.
Mà ánh mắt trực tiếp như thế khiến lòng Lương Sơ Lam không yên. Người phát sốt ngay cả ánh mắt cũng nóng cháy đến thế.
"Sao vậy?" Lương Sơ Lam nhìn nhìn người mình, không có chỗ nào kỳ lạ cả mà, chẳng lẽ tiểu quỷ này sốt đến ngốc rồi?
"Hắc hắc, nhất định là mình đang nằm mơ!" Trần Mặc ngây ngô cười lầm bầm, cảm giác không chân thật nghiêm trọng thế này khiến cô hoàn toàn tin tưởng đây là một giấc mơ cực kỳ chân thật. Nếu ở trong mơ thì không sao cả, trong hiện thực, ngày cách mạng thành công còn xa xôi lắm, vậy thì ở trong mơ liền thưởng cho mình một chút đi, thân cận với người ta nhiều một chút.
Nghĩ thế, Trần Mặc liền vươn tay, cầm tay Lương Sơ Lam, cảm giác man mát từ trên bàn tay truyền tới khiến cô thoải mái cực kỳ. Cô đem tay Lương Sơ Lam áp lên mặt mình, cũng không dời được ánh mắt vẫn nhìn Lương Sơ Lam. Nếu đã ở trong mơ thì cô có thể dùng ánh mắt không thèm che dấu nhất của mình để nhìn tình nhân trong mộng.
Chỉ là, hành động của cô doạ Lương Sơ Lam không ít, nhưng may mắn Trần Mặc không nói gì thêm, chỉ chuyên chú cảm thụ da thịt trơn mềm cùng ánh mắt ôn nhu như nước của Lương Sơ Lam. Nếu không thì tuỳ tiện nói những lời chân thành trong lòng, chắc chắn sẽ doạ Lương Sơ Lam chạy mất.
Nàng nhìn Trần Mặc ngây ngô cười, còn có câu nói "ở trong mơ" kia, đúng lúc đang nghi hoặc, da thịt trên tay lại bị cảm giác nóng bỏng vây quanh. Giây tiếp theo mu bàn tay liền áp lên khuôn mặt có chút ấm áp của Trần Mặc. Nỗi xúc động vốn muốn rụt tay lại lại bị ánh mắt thâm tình chăm chú mà say mê của Trần Mặc khiến nàng quên mất.
Theo Trần Mặc nhẹ nhàng cọ xát, cảm giác trơn mềm như tơ lụa từ mu bàn tay truyền đến rõ ràng, Trần Mặc còn dùng ánh mắt chan chứa thâm ý nhìn chằm chằm, Lương Sơ Lam cảm thấy dù mình không bệnh cũng sắp bị thiêu cháy. Trong lòng không hiểu sao lại bốc lên một cảm giác kỳ lạ, như lông chim quét qua trái tim, lại khiến người ta ngứa ngáy mà không bắt được.
Trần Mặc tựa hồ cảm thấy cọ như thế còn chưa đủ, ngửi thấy hương thơm đặc trưng từ trên bàn tay, không biết nếu hôn sẽ có cảm giác gì? Cười si ngốc, Trần Mặc đem bàn tay Lương Sơ Lam chuyển qua trước mặt, dịu dàng đem môi mình áp lên.
Tim Lương Sơ Lam đột nhiên đập vội, cảm nhận rõ ràng xúc cảm ướt át trên mu bàn tay, biểu tình hưởng thụ say mê của Trần Mặc, Lương Sơ Lam như thể va chạm phải thứ gì nóng bỏng, đột nhiên rụt tay lại. Nàng khẩn trương vén vén tóc, che dấu nỗi bối rối của mình. Sao có thể...mặt nàng đỏ bừng như sắp chảy máu.
Đột nhiên tay bị lấy đi, khiến Trần Mặc tức giận ngửa cổ lên, chớp chớp đôi mắt to đầy mất mát, giận dỗi nhìn Lương Sơ Lam. Lòng khó chịu, Lương Sơ Lam ở trong mơ sao vẫn không hiểu phong tình như thế, mới ăn được chút ngọt đã bị lấy lại rồi.
Vốn định lại vô sỉ sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Lương Sơ Lam, lại vì uống thuốc rồi, dược hiệu khiến khả năng nhìn cảnh tượng trước mắt của Trần Mặc ngày càng kém, khuôn mặt thanh lệ của Lương Sơ Lam cũng mơ hồ, khí lực nói chuyện cũng dần biến mất.
"Không cho...trốn ~! Ở trong mộng còn không thành thật." Trần Mặc giãy dụa giữ chặt bàn tay đã rụt lại của Lương Sơ Lam, bá đạo quát nàng. Sau câu nói kia liền kéo tay Lương Sơ Lam vào lòng.
Rốt cục, mí mắt Trần Mặc không phụ phó thác, rốt cục rơi xuống, theo mép giường, thân mình cũng chầm chậm chui vào chăn. Cũng bởi vì trong tay có thêm một chút man mát, tâm thần dần dần an tĩnh lại, tiến vào mộng đẹp.
Bàn tay Lương Sơ Lam bị Trần Mặc gắt gao nắm chặt trong tay, muốn rút ra lại rút không được, cảm giác khác thường trong lòng lại rục rịch.
Cứ như thế, nàng nhìn Trần Mặc vì bị sốt mà tính tình trở nên con nít lạ thường, bất giác hơi hơi nhoẻn miệng cười.
[Bị tiểu quỷ ăn đậu hũ!]
Lại không biết lời nói đó trong miệng mình lại ẩn chứa sự cưng chiều nhìn không thấu.
Hết chương 15
Danh Sách Chương: