• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp Văn Phương nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường từ nhỏ đến lớn mà hàng năm đều kiên trì chụp. Từ khi bà và Hạ Lập quen nhau rồi yêu nhau, kết hợp môn đăng hộ đối, một năm sau thì sinh ra Hạ Đông Noãn. Thời điểm ấy Hạ Đông Noãn mới nhỏ như chú mèo con, nhưng cảm giác trong lòng cũng đã biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Sinh mệnh trẻ tuổi năm đó kết hợp với nhau tạo nên một sinh mệnh hoàn toàn mới, cho tới giờ Diệp Văn Phương cũng có thể nhớ lại cảm giác vui sướng khi hai tay ôm Hạ Đông Noãn lúc ấy là thế nào. Cảm giác trở thành một người mẹ quả thực không thể dùng lời nào hình dung được.
Mà sự xuất hiện của Hạ Đông Noãn, làm cho gia đình đã ấm áp càng thêm nồng đậm, người một nhà bình an, thuận thuận lợi lợi trải qua cuộc sống vô ưu vô lo. Bà và Hạ Lập tuy chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng vẫn duy trì một phần tình yêu đắm say hết sức chân thành, mà sự cưng chiều đối với Hạ Đông Noãn lại tăng lên theo năm tháng.
Bà cảm tạ trời xanh trao cho mình một tiểu thiên sứ, chỉ cần vừa thấy Hạ Đông Noãn, mọi phiền não ưu sầu đều có thể bỏ qua một bên.
Con cái nhà người khác không hiểu chuyện, tựa hồ chuyện đó cho tới giờ cũng không xuất hiện ở Hạ Đông Noãn. Con bé luôn có thể tự quản bản thân mình, cho dù cha mẹ có dung túng nàng vô pháp vô thiên thế nào, nàng cũng đều có thể nhận thức được việc gì có thể làm, việc gì không thể. Tuy Hạ Đông Noãn nhìn qua không để bụng cái gì, nhưng như vậy càng làm cho Diệp Văn Phương cảm thấy tiểu Noãn kỳ thật là một đứa trẻ trưởng thành sớm.
Thẳng đến khi bà nhận được một giọng già nua mà uy nghiêm gọi điện thoại tới, thẳng đến khi bà thấy tình cảm bất thường của tiểu Noãn và tiểu Hàm bị phơi bày ở trước mặt mình, cảm giác đau lòng mới trong nháy mắt ùa vào nội tâm. Sự đau lòng ấy lại càng gia tăng khi Hạ Đông Noãn trốn tránh giấu diếm.
Đây là một nghịch lý, một mặt, bà hy vọng Hạ Đông Noãn có thể thẳng thắn thành khẩn với mình, có thể vẫn như dĩ vãng mọi năm, Hạ Đông Noãn vẫn là Hạ Đông Noãn của mình, nhưng lại sợ Hạ Đông Noãn nói ra sự thật mà mình không chống đỡ nổi. Nhưng một mặt khác lại muốn né tránh một sự thật tựa hồ đã thành kết cục đã định, cứ hy vọng hết thảy đều là giả.
Làm một người mẹ, bà không thể không lo lắng cho tương lai của con mình, chuyện kinh thế hãi tục đó, mãi cho đến hiện tại, nghĩ đến thôi mà tim bà vẫn nhịn không được khẩn trương. Thật giống như một tin tức có tính bùng nổ, làm cho trái tim không thể trấn định.
"Phu nhân, bà tìm tôi?"
Viên Cầm bị vệ sĩ kêu lên, nhìn Hạ Đông Noãn bị kéo đưa vào phòng, trong lòng cũng bất ổn, phỏng chừng bà chủ đã biết ngọn nguồn. Trong lòng không sợ hãi, ngược lại sinh ra vài phần đồng tình, chuyện này nếu đặt trên người mình, phát hiện con gái mình như vậy, chỉ sợ sẽ không bình tĩnh hơn nhiều. Mà nếu mình là tiểu Noãn, có lẽ trong lòng cũng không biết phải làm sao mới tốt.
"Chị Cầm, lại đây ngồi đi."
"Ừ."
Viên Cầm cũng xem như người có tuổi ở Hạ gia, bị mời ngồi cũng không từ chối quá, ngồi xuống chiếc sô pha đơn cách Diệp Văn Phương gần nhất.
"Chị Cầm, một chuyện khi tiểu Noãn ở bệnh viện, tôi nghĩ chị là người rõ ràng nhất. Làm mẹ như tôi cũng quả thực quá thất bại, con gái gây ra chuyện lớn đến thế, tôi cũng không có cách nào ở bên cạnh nó, là tôi xem nhẹ tiểu Noãn cho nên mới để nó có cơ hội đi lầm đường. Cũng đều tại tôi, không biết con bé có cảm thấy tôi và ba nó không yêu nó đủ nhiều không."
"...Phu nhân, đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, cô ấy vẫn rất hiểu cho hai người mà. Đừng nhìn tiểu thư một bộ không thèm để tâm gì, kỳ thật chuyện gì cô ấy cũng đều xem trong mắt, biết trong lòng. Bà đừng lo lắng, thân thể đại tiểu thư hồi phục không tệ, bác sĩ nói vết sẹo kia đến lúc đó làm trị liệu bằng laser thì sẽ không nhìn thấy nữa."
Viên Cầm an ủi Diệp Văn Phương, người phụ nữ vẫn mạnh mẽ rốt cuộc cũng có mặt yếu ớt tổn thương như thế. Quả nhiên, làm cha mẹ, con nhỏ chính là sợi tơ vướng bận ở chỗ sâu nhất trong lòng, vừa kéo một cái liền thương gân động cốt. Chỉ là, Viên Cầm cũng biết, mình dù sao cũng chỉ là người ngoài, bà coi như không nghe ra ý ngầm ám chỉ trong lời bà chủ, chỉ nói mấy lời an ủi.
"Chị Cầm, chị đừng gạt tôi, chuyện của tiểu Noãn và tiểu Hàm tôi đều biết, chị nói thật với tôi đi. Tôi biết nhất định tiểu Noãn muốn chị giữ im lặng, nhưng tôi là mẹ con bé, tôi có quyền được biết."
"Phu nhân, chuyện này..."
Viên Cầm có chút khó xử, nếu bà chính miệng nói ra, chỉ sợ về sau sẽ bị tiểu Noãn trách chết mất, nhưng nếu không nói, việc này cũng không phải do mình khống chế, cho dù không nói, nhất định phu nhân cũng có cách biết được chuyện bà ấy muốn biết.
"Tôi nghe đây."
"Hai đứa nó cũng không có gì."
"Chị Cầm, chẳng lẽ ngay cả chị cũng gạt tôi sao? Tôi chẳng nhẽ không có tư cách biết rốt cuộc tiểu Noãn rơi vào tình huống gì? Ngay cả hiện tại con bé yêu ai, ai yêu nó tôi cũng không có tư cách biết sao?"
Diệp Văn Phương có chút không khống chế được cảm xúc, làm một người mẹ, bị lừa gạt, không được tin tưởng tựa hồ khổ sở đến khó có thể chấp nhận. Một mình Hạ Đông Noãn đã như thế, ngay cả Viên Cầm mà mình quen biết tin tưởng nhiều năm cũng như vậy, cảm giác như bị vứt bỏ sâu sắc cuốn lấy Diệp Văn Phương, làm cho bà tức không thở nổi.
"Không phải không phải. Phu nhân, không phải như thế." Viên Cầm suy nghĩ, dù gì thì cũng là mẹ của đại tiểu thư, vô luận thế nào thì bà thật sự cũng cần biết.
"Vậy chị nói đi."
"Phu nhân, kỳ thật cũng không nghiêm trọng như bà tưởng đâu, tiểu Noãn hẳn còn nhỏ, không biết yêu là gì cho nên mới có thể đem sự sùng bái đối với Y tiểu thư trở thành tình yêu, chỉ cần khuyên bảo thì nhất định sẽ không thành vấn đề.
"Xem ra chuyện này là sự thật. Tôi ở nước ngoài mấy năm nay, cũng chứng kiến không ít trai lẫn gái giống thế, nhân viên ở văn phòng công ty bên Mỹ cũng không hiếm thấy, nhưng tiểu Noãn, này, tôi thật sự không ngờ. Sao lại sẽ là tiểu Noãn? Nếu đổi lại là ai khác tôi cũng đều có thể chấp nhận, nhưng đó là con gái tôi, tôi dù có bị nói là ích kỷ thì cũng không có cách nào chấp nhận."
"Chuyện đó, phu nhân, bà cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tìm thời gian tâm sự với đại tiểu thư đi, nói không chừng có thể cứu cô ấy về, hơn nữa, đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn luôn nghe bà nói, nhất định sẽ có hiệu quả."
"Hy vọng như thế, được rồi, chị đi xuống đi, để tôi cẩn thận nghĩ lại."
Diệp Văn Phương vẻ mặt ủ rũ nói, Viên Cầm đi rồi, bà ngắm ảnh chụp gia đình tương thân tương ái, nhớ tới thứ tình yêu không được dư luận công nhận, nhớ tới biểu tình thương tâm bất lực mà kinh ngạc của tiểu Noãn, nhớ tới tình yêu trao đổi qua ánh mắt của hai người đó. Hết thảy hết thảy đều làm cho người làm mẹ đã qua tuổi trung niên này vùi mặt thật sâu vào lòng bàn tay.
Cuối cùng bà gọi cho Hạ Lập, một người phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu cũng cần một vòng tay, một bờ vai để dựa vào. Giờ khắc này Diệp Văn Phương lại bất lực không biết làm sao đến thế.
Hạ Đông Noãn bị kéo vào trong phòng, hai người vệ sĩ to như con gấu đứng trước cửa, mọi cửa sổ và cửa ra vào đều bị khoá, nàng gào thét kiểu gì cũng thử qua, nhưng hai người ngoài cửa lại làm như không nghe thấy gì, không phản ứng chút nào.
Nàng thất bại bất đắc dĩ ngồi trên giường công chúa tơ tằm của mình, bị sự kiện đột ngột phát sinh này hoàn toàn làm cho như nằm trong mộng. Ngay cả cơ hội đàm phán cũng không cho đã giam lỏng mình, rốt cuộc sao lại thế. Trong lòng Hạ Đông Noãn bất giác sinh ra oán hận không lý do.
Nàng sờ soạng trên người, di động để trong túi ở phòng khách, dây điện thoại bàn bị rút ra, không có cách nào liên lạc bên ngoài, mình giống như chú chim hoàng yến bị nuôi trong lồng. Nỗi phiền muộn khi mất đi tự do làm cho Hạ Đông Noãn chầm chậm đi qua đi lại, mỗi một giây như bị kéo dài thành một phút, chỉ ngắn ngủi mấy phút, Hạ Đông Noãn đã xúc động muốn phát điên.
"Đại tiểu thư, đây là canh gà, phu nhân nói tôi nấu cho cô, để bồi bổ thân thể."
Viên Cầm bưng bát canh gà mới hầm xong ở trong bếp, bưng vào phòng Hạ Đông Noãn, lại thấy Hạ Đông Noãn ngây ngốc ngồi đầu giường, trên mặt không ngờ vương đầy nước mắt. Dù cho lúc đau đớn nhất khi vết thương bắt đầu lên da non, Viên Cầm cũng chưa từng thấy Hạ Đông Noãn bất lực lại thương tâm như thế, mà hiện tại nàng lại lặng yên khóc không một tiếng động, làm cho người ta đau lòng.
"Ôi chao, đại tiểu thư, cô, cô khóc làm gì? Đừng khóc đừng khóc mà."
Viên Cầm đặt canh gà xuống, rút mấy tờ khăn giấy, đau lòng đi qua.
Hạ Đông Noãn lẳng lặng lau nước mắt, nàng không hiểu cách làm của mẹ mình, không hiểu vì sao sự việc lại biến thành như vậy một cách nhanh chóng đến thế, không rõ câu nào mình nói lại làm cho mẹ đưa ra quyết định đáng sợ đó. Nàng luôn là người không hay biểu lộ cảm tình chân chính của mình, nhưng lúc này, lại uỷ khuất sâu đậm. Nàng hung hăng cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra tiếng khóc.
"Đại tiểu thư, cô làm thế phu nhân sẽ đau lòng lắm."
Viên Cầm cầm khăn tay lau mặt cho Hạ Đông Noãn, lại phát hiện càng lau nước mắt càng chảy ra mãnh liệt, làm cho bà không biết phải làm sao.
"Đừng khóc, không sao cả không sao cả."
"Hu hu hu, dì Cầm!" Hạ Đông Noãn nhìn dì Cầm đã chăm sóc cho mình từ nhỏ đến lớn, rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy bà. Mọi cảm xúc bất bình đều bộc phát: "Sao mẹ con có thể làm vậy chứ? Sao có thể làm vậy, ngay cả nói cũng không nói liền nhốt con lại, di động cũng không đưa cho con. Mẹ không thể làm như vậy, đó là phạm pháp dì biết không?! Bà ấy làm vậy làm phạm pháp!"
Hạ Đông Noãn đúng là vẫn rất lì lợm, không thể làm như không có chuyện gì xảy ra. Tính tình ít quản chuyện của nàng đều bởi vì không bận tâm, nhưng mẹ và Hàm đều là tình cảm không thể dứt bỏ. Dù có bình tĩnh đến đâu cũng không có cách nào không rối bời, không thể không phát điên như bị tâm thần.
"Ngoan nào, ngoan!"
"Hu hu hu, con muốn gặp Hàm, con muốn gặp chị ấy, con đã hứa với chị ấy tối sẽ gọi cho chị ấy, nếu không chị ấy sẽ nghĩ con không cần chị ấy, con không có mà. Dì Cầm, dì nói giúp với mẹ con đi, cái gì con cũng đồng ý với mẹ, chỉ cần mẹ đưa di động cho con, lấy điện thoại cho con đi mà!"
"Đại tiểu thư, cô như vậy, phu nhân sẽ càng không chiều ý cô, cô chấm dứt với tiểu thư Y đi. Đau dài không bằng đau ngắn, như vậy phu nhân cũng sẽ không đối xử với cô thế này."
Hạ Đông Noãn nghe Viên Cầm nói thế, đột nhiên đẩy người đang ôm ra, biểu tình đột ngột lạnh như băng. Những lời này giống như một chậu nước đá, xối thẳng từ đầu xuống chân. Sự tình cũng không đơn giản như nàng tưởng, cho dù ở chung lâu đến thế, dì Cầm vẫn không thể có cái nhìn mới với tình cảm của nàng, những gì đã thâm căn cố đế dù thế nào cũng không loại trừ được.
Mà dì Cầm không có tư cách quản mình, cho nên chỉ có thể dễ dàng tha thứ, mà dễ dàng tha thứ cũng không có nghĩa có thể chấp nhận. Nhưng mẹ thì khác, nàng phải đạt được cả sự chấp nhận lẫn chúc phúc của bà, nếu không, hoặc là huỷ diệt tình thân, hoặc là huỷ diệt tình yêu. Hạ Đông Noãn cảm thấy thất bại sâu sắc.
"Vì sao dì cũng nói như thế, trừ chuyện chị ấy là con gái ra, chị ấy đối xử với con có gì không tốt? Con và chị ấy đều thật lòng, dì ở bệnh viện cũng thấy đó. Vì cái gì các người đều thế tục như thế, dùng ánh mắt bất công để đánh giá hai chúng con, không cho phép tình yêu phát sinh giữa hai người con gái, đây là vì cái gì chứ?"
"Đại tiểu thư, đó không phải chuyện bình thường, từ xưa đến nay, nam nữ kết hợp mới là chính đạo, cô làm thế là phá vỡ luân lý đạo đức bình thường."
"Cái gì gọi là bình thường, cái gì gọi là bất bình thường? Ở trong mắt con chỉ cần thật lòng yêu nhau thì đó là bình thường, ai nói không bình thường? Thượng Đế nói sao? Hay chẳng qua do chính con người tự hạ lời nguyền ác độc cho mình?"
"Đại tiểu thư, cô trước tiên đừng kích động, bình tĩnh một chút, cô vừa mới xuất viện, nguyên khí tổn thương, trước đừng giận, uống chút canh gà, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp."
Viên Cầm bưng canh gà cẩn thận tới, trong lòng cũng biết việc này chốc lát cũng không nói rõ được, nếu tổn thương thân thể sẽ không tốt lắm.
"Choang!" Bát bị Hạ Đông Noãn ném toàn bộ xuống đất, chiếc bát bằng gốm sứ nện lên nền đá cẩm thạch, mạnh mẽ vỡ vụn, tạo nên một vệt nho nhỏ, canh gà chảy đầy đất: "Tôi không uống, sao có thể bình tĩnh nổi? Dì Cầm, đổi lại là dì bị giam lỏng, dì sẽ bình tĩnh được sao hả?"
"Đại tiểu thư, làm gì cần hành hạ thân thể của mình chứ?" Viên Cầm bị động tác đó của nàng doạ sợ, xoay người đi ra ngoài, lấy chổi và khăn lau tới dọn dẹp, để lại Hạ Đông Noãn một mình trong phòng.
Hạ Đông Noãn nhặt một mảnh sứ vỡ lên.
Hết chương 73
-----------------------------------
Bách Linh: 1 khóc 2 nháo 3 thắt cổ, tiểu Noãn hãy học tập theo Giản công chúa đi nào ~ Cứ mỗi lần tới mấy cảnh sóng gió gia tộc này, mình lại nghĩ ko biết mẹ mình sau này sẽ thế nào :SS

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK