• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trần Mặc có chút hưng phân nho nhỏ mà đem sợi lắc tay được gói kỹ lén giấu trong túi, gọi mấy cuộc điện thoại, an bài một loạt chuyện, sau đó lặng lẽ lẻn vào hội trường, nghĩ có thể giống mấy lần trước dưới tình huống thần không biết quỷ không hay biến mất mấy tiếng, sau đó lại làm như không có việc gì xuất hiện. Chẳng qua, cô nghĩ quá hay rồi, khi cô tưởng mọi chuyện đều ổn không cần lo lắng đi vào hội trường, nghênh đón cô lại là cánh cửa mở rộng, phòng họp bên trong trống trơn vắng vẻ, cùng Lương Sơ Lam đang ngồi trên sô pha như một toà núi băng ngàn năm, ẩn ẩn có thể thấy được lửa giận hừng hực bên dưới.
Trong lòng Trần Mặc như đứt phựt một cái, không phải lúc mình chuồn đi xảy ra chuyện gì đấy chứ? Cô chà chà chân như một đứa trẻ làm sai chuyện gì muốn dựa dẫm vào Lương Sơ Lam, quay tròn bốn phía nhìn nhìn, quả nhiên không có một người.
"Ha ha, Lam, chuyện đó, em......"
"......Đi." Lương Sơ Lam nhìn cũng không nhìn Trần Mặc, xách túi đứng lên khỏi sô pha, sắc mặt cực kỳ tệ. Nhìn Lương Sơ Lam ngay cả cãi cũng lười không buồn cãi lại, Trần Mặc liền tay chân luống cuống. Một người cá tính như Lương Sơ Lam sẽ không tranh cãi với người khác, bình thường nếu còn có thể phản bác vài câu với bạn thì chứng tỏ chuyện đó không lớn, nhưng nếu nàng giống bây giờ không thèm nói gì, hoàn toàn dùng chiến tranh lạnh để giải quyết thì đã nói lên tính nghiêm trọng của sự tình, băng sơn mỹ nhân thật sự giận rồi.
Trần Mặc vội vàng tóm lấy tay Lương Sơ Lam, "Cục cưng, em sai rồi được không! Em chỉ là....." Trần Mặc còn không chắc có muốn nói luôn bây giờ không, lời thoại để thổ lộ còn chưa nghĩ kỹ, đàn violin lẫn hoa hồng gì gì còn chưa có, cảnh lãng mạn cô tưởng tượng trong đầu hoàn toàn không có, chẳng lẽ phải nói ra lúc này sao?
"Buông tay." Ngữ khí Lương Sơ Lam vẫn quanh quẩn ở điểm đóng băng, nàng quả thật không thể hiểu được vì sao trong buổi hội nghị mang tính tổng kết cuối cùng lại giữa đường không tìm thấy người. Cho dù có tuỳ hứng ham chơi đến đâu, là một người hiểu chuyện cũng sẽ không chọn lựa làm như thế trong trường hợp này, lúc lên lĩnh thưởng mà đại hội trao cho lại làm hại nàng chỉ có thể thay mặt Trần Mặc lên nhận. Lời cảm ơn vốn đã nghĩ cẩn thận lại vì nhân vật chính vô cớ mất tích mà chấm dứt dưới bầu không khí xấu hổ.
"Không bỏ! Có chuyện gì thì chị nói thẳng ra đi, lần nào cũng bày ra cái bộ mặt thối đó, em cũng không biết đọc tâm đâu sao biết chị giận cái gì? Em lại sai chỗ nào chứ! Chúng ta cần tâm bình khí hoà trao đổi!" Trần Mặc chơi xấu lôi kéo không buông, mặc kệ sắc mặt Lương Sơ Lam lạnh đến đâu, xanh mét tới mức nào, ỷ vào sức mình lớn, nắm chặt tay người kia, bĩu bĩu môi, vẻ mặt hoạ thuỷ rất vô tội.
"Giữa đường em chạy đi mất sao không nghĩ tới việc nói cho tôi biết?" Lương Sơ Lam bị lời Trần Mặc nói lửa giận càng bốc cao. Còn dám nói mình trưng ra cái mặt thối?! Nói như thể mình cố tình gây sự, giở tính tình, không muốn nói lý với cô vậy. Lực đạo trên tay làm cho nàng không giãy dụa được, đành phải quay đầu, hung hăng lườm Trần Mặc đang bày ra vẻ mặt vô tội một cái, tuy rằng bộ dáng Trần Mặc sóng mắt lưu chuyển, không biết làm sao lại chân thành vô cùng, không hiểu thế nào làm cho nàng có chút mềm lòng, nhưng phải biết, dùng mỹ nhân kế trước mặt mình cũng vô dụng!!
"Ah....là bởi vì có chuyện quan trọng muốn làm thôi!" Trần Mặc nhất thời nghẹn họng, đành phải làm nũng. Trong quãng thời gian ở chung, cô phát hiện Lam là một cô gái siêu cấp nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, mỗi lần chỉ cần làm nũng cũng sẽ dần dần làm nàng mềm lòng.
"Chuyện quan trọng đến mức nào mà phải nhằm ngay lúc này đi làm? Chẳng lẽ không biết tiếp đó là bế mạc, rất quan trọng sao?" Vừa nghe lời Trần Mặc nói, Lương Sơ Lam mới đột nhiên cảm thấy tò mò với chuyện Trần Mặc rời đi, chuyện gì quan trọng đến nỗi phải lén trốn ra ngoài như thế. Loại cảm giác tò mò đối với một người không thích tọc mạch về chuyện "đời tư" của người khác như Lương Sơ Lam mà nói kỳ quái cực, cảm thấy mình như bà tám mà lại nhịn không được bắt đầu nảy sinh ý niệm muốn hỏi trong đầu.
"Chuyện này, bây giờ còn chưa thể nói. Ha ha." Trần Mặc vẻ mặt thần bí, nhìn sắc mặt Lương Sơ Lam hơi dịu lại chứng tỏ đã thành công bị mình dời đi lực chú ý, trái tim muốn vọt ra ngoài lúc này mới thả xuống.
"Không nói thì thôi, dù sao em cũng không định nói cho tôi." Lương Sơ Lam làm bộ lại muốn đi, việc này nếu xảy ra ở mấy năm trước, Lương Sơ Lam nhất định sẽ cảm thấy hành vi uy hiếp có chút ý tứ làm nũng đó của mình nhất định là điên rồi, nhưng hiện tại, hành vi như vậy lại chẳng qua là chuyện bình thường.
"Sao có thể, trước tiên cùng em đi chỗ này đã, đến đó rồi sẽ nói cho chị biết vì sao em bỏ đi giữa chừng." Trần Mặc mới không ngốc đến mức để Lương Sơ Lam thực sự đi, nàng mà đi thì vở kịch này còn diễn tiếp thế nào.
Tay cô hơi dùng sức đã kéo Lương Sơ Lam qua, một tay khác lại giữ chặt vòng eo không an phận của Lương Sơ Lam, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt bị rút ngắn lại. Trần Mặc lấy lòng cọ cọ mấy cái, mỗi lần làm thế, Lương Sơ Lam luôn không có cách nào giận nổi. Cảm xúc rất muốn không bao giờ thèm để ý Trần Mặc nữa cũng không biết vì sao đột nhiên lúc ấy liền tan thành mây khói.
Tình yêu kì lạ vậy đó, rõ ràng lúc chờ đợi tức đến nỗi muốn bỏ Trần Mặc lại đi về một mình, nhưng cô trở về rồi ôm một cái, dỗ ngọt một chút, cơn tức liền kỳ diệu biết mất. Trần Mặc tựa một chậu nước trong, dập tắt mọi phiền muộn trong lòng.
"Đi đâu thế?" Lương Sơ Lam cảm giác đầu ngón tay đáng yêu kia đang nghịch ngợm trên đầu vai mình, cùng ngón út nhẹ nhàng cọ cọ bên eo, ngứa quá đi, ngữ khí cũng không còn khí thế như lúc đầu, nghe vào tai lại có cảm giác ôn nhu không được tự nhiên.
"Đi theo em." Trần Mặc thần bí cười cười, nhẹ nhàng kéo tay Lương Sơ Lam, nắm tay nàng, trên mặt là niềm hưng phấn không nhịn được. Lương Sơ Lam dù trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không lay chuyển được dáng vẻ đắc ý kia của Trần Mặc, bị cô kéo đi ra ngoài.
Hai người lái xe băng qua vô số con đường núi trải dài liên miên, Lương Sơ Lam càng ngày càng thấy kỳ quái, nhưng Trần Mặc vẫn nắm tay cho tới giờ cũng không buông ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là nụ cười mỉm trấn an, để Lương Sơ Lam cảm thấy cực kỳ an tâm. Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, ánh nắng chiều sắp tắt, tà dương như máu, phủ xuống từng dải từng dải đồi núi liên miên, đẹp đến mức làm người ta đui mù.
Vì sao cần đi xa đến thế? Giữa chừng phải lén ra ngoài rốt cuộc đi đâu? Lương Sơ Lam loáng thoáng cảm thấy Trần Mặc lẻn ra ngoài vì mình, nhưng một trăm vấn đề trong bụng lại đều bị nụ cười của Trần Mặc cản trở về. Thật không biết tiểu quỷ Trần Mặc này rốt cuộc an bài cái gì nữa.
Rốt cục qua một hồi lâu, xe vững vàng đậu ở bãi đỗ xe trên đỉnh núi. Trần Mặc đi xuống xe liền hít một hơi không khí mới mẻ, "A! Lam, chị xem, đẹp quá!" Hương gỗ tràn ngập không khí cùng phóng mắt nhìn khung cảnh hùng vĩ bao la trước mặt, còn có giai nhân bên cạnh làm bạn, tâm tình trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Trần Mặc nắm tay Lương Sơ Lam đi lên một nhà hàng xây ở khu cao nhất ngắm cảnh, nói mấy câu với người phục vụ, nhân viên phục vụ liền dẫn các nàng đi tới một vị trí ngoài trời tương đối khác biệt, sau đó liền lui ra ngoài. Trần Mặc cũng không vội ngồi, dù sao đồ ăn cô cũng đã đặt trước rồi. Nhà hàng này là nhà hàng ngoài trời cao cấp nhất nơi này, cả phong cảnh lẫn hương vị đều rất tốt, cô bằng lòng bỏ ra số tiền đó vì Lương Sơ Lam, huống chi, cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm tối nay.
Cô đứng cạnh cửa, nhìn Lương Sơ Lam đi đến ban công thiết kế đặc biệt nhô ra ngoài, tuỳ ý dựa vào lan can, bóng dáng hơi gầy lại vẫn hoàn mỹ như được khảm trong vầng lửa đỏ của ráng chiều. Mái tóc đen buông lơi, người tựa lên lan can lạnh lẽo, chân bắt chéo, như một nàng tiên nữ lạc bước chốn phàm trần.


Đó chính là người con gái mà mình yêu, chỉ cần nhìn bóng dáng người đó thật gần, Trần Mặc liền cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập "thình thịch". Trái tim này đập đều vì người đó, cả đời này, trừ chị ấy, chỉ sợ qua rồi sẽ không còn ai có thể lọt được vào mắt mình nữa.
Trần Mặc tiến lên, ôm Lương Sơ Lam từ phía sau, một bàn tay áp lên mu bàn tay trắng nõn của Lương Sơ Lam, siết chặt, hít sâu vào lồng ngực sự an tĩnh hiếm hoi giờ khắc này.
Lương Sơ Lam cảm giác được ấm áp trên lưng, cũng nhẹ nhàng lật tay nắm tay Trần Mặc, theo bản năng ngoái đầu, nhìn đến sườn mặt trẻ trung của cô cùng tình ý nồng đậm và sự kiên định toát ra trong ánh mắt cô, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì có được một người tốt đẹp nhất thế gian này.
Lương Sơ Lam cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ tới, một người chưa từng yêu ai như mình khi thực sự muốn dốc lòng vào chuyện tình cảm một lần dĩ nhiên lại cùng một người con gái, mà lại còn là học trò của mình. Quả nhiên, tạo hoá trêu ngươi mà. Cho tới giờ nàng cũng không kiên định, nhưng giờ khắc này, nàng cũng không muốn phá hư khoảnh khắc tốt đẹp hiếm hoi, mọi phiền não thế tục đều bị khung cảnh tuỵệt mỹ trước mắt hoà tan. Người trẻ tuổi, đúng là lãng mạn quá.
"Lam, thích không?"
"Ừ." Lương Sơ Lam khẽ ừ một tiếng, sắc trời dần dần ảm đạm, rút đi ráng hồng như lửa, vô số vì sao chậm rãi hiện lên trên màn trời cùng cơn gió núi mát mẻ thoáng qua làm cho nàng có chút lười biếng, Trần Mặc tạo cho nàng cảm giác an toàn, làm cho nàng có niềm xúc động muốn nhắm mắt lại. Hai người cứ dựa vào nhau như thế, không ai nói gì, rất vừa ý với sự thân cận gần gũi lúc này. Mãi cho đến khi tiếng nhân viên phục vụ đập cửa vang lên, Trần Mặc mới như tỉnh lại từ trong mộng, lưu luyến rời khỏi ban công.
Trần Mặc để người phục vụ khui một chai rượu nho, thứ chất lỏng màu hồng tím trong suốt rót xuống hai chiếc ly đế cao trước mặt hai người, phản chiếu dung nhan khuynh thành của đối phương, có thứ không khí tràn ngập mê say mập mờ phiêu đãng giữa hai người. Phía sau, tiếng đàn violin dễ nghe chậm rãi vang lên, không khí rất thoải mái. Starter, Main course từng món ăn được bưng vào.
"Lam, nhìn xem, em đặc biệt chọn cho chị đó." Trần Mặc chỉ vào món tôm hùm đặc sắc vừa mới được đầu bếp bưng lên. Cô biết Lương Sơ Lam thích hải sản, hơn nữa thích tôm hùm, cho nên cô mới đặt đầu bếp của nhà hàng này làm một phần tôm hùm mỹ vị thật lớn. Thịt tôm vàng óng mọng nước vừa thấy đã đủ làm ngón trỏ người ta động đậy. Lương Sơ Lam tao nhã xiên một miếng, đặt lên miệng hơi cắn mấy miếng, chất thịt mềm mịn vừa vào miệng như tan ra, phi thường ngon, quả thực thập phần mỹ vị.


"Rất không tệ."
"Chị thích là tốt nhất." Trần Mặc đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng lau chút nước thịt hơi tràn ra bên khoé miệng Lương Sơ Lam, sau đó rất tự nhiên bỏ vào miệng liếm. Hành động này lại làm cho Lương Sơ Lam hơi đỏ mặt, chẳng qua dưới tác dụng của cồn nên cũng không quá rõ ràng, chỉ thêm một phần mỹ cảm như say.
Tiếng nhạc du dương, cảnh đẹp ý vui, gió thổi vi vu, bữa tối mỹ vị còn có giai nhân xinh đẹp nao lòng đối diện, trong lòng Trần Mặc bắt đầu có chút khẩn trương nho nhỏ, cô cũng không biết nên mở miệng thế nào, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Trần Mặc gom góp một tâm tình một chút, hít sâu một hơi, phất tay áo với nhạc công đang diễn tấu cùng phục vụ ở đằng sau, để bọn họ đều lui xuống.
Cô có chút thâm tình nhìn Lương Sơ Lam, lại không biết là khi cô phất tay, trái tim Lương Sơ Lam cũng bay cao lên, trong tiềm thức cứ cảm thấy Trần Mặc có gì đó rất muốn nói, bầu không khí trịnh trọng như vậy làm cho nàng cũng có chút khẩn trương theo.
Hết chương 41
--------------------------------------
Bách Linh: Nhân tiện đang đói nên up con tôm lên ngắm cho đỡ thèm :))) 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK