• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Mặc tiến lên trước, ôm lấy Lương Sơ Lam từ phía sau, hai tay cách một lớp áo sơ mi chậm rãi vòng qua thắt lưng mảnh khảnh tinh tế của nàng, gắt gao ôm Lương Sơ Lam vào lòng. Cô biết Lương Sơ Lam rất gầy, nhưng không ngờ eo nàng lại nhỏ đến thế, hiện tại ôm vào ngực mà chỉ cần một cánh tay là đủ ôm trọn.
Cô vùi đầu lên vai Lương Sơ Lam, vùi vào mái tóc còn chưa sấy khô của nàng, trong hơi thở ngập tràn hương sữa tắm vị bạc hà mà nàng mới dùng, quyện lẫn với mùi hương thanh lãnh độc đáo của Lương Sơ Lam, thậm chí còn có chút bọt nước theo những lọn tóc ẩm ướt chảy xuống, từ cổ lăn xuống ngực Trần Mặc. Việc ngoài ý muốn xảy ra tuy đã qua mấy tiếng, nhưng Trần Mặc vẫn nghĩ lại mà sợ. Lương Sơ Lam khiến nàng có ảo giác như nếu không ôm vào lòng thì sẽ không còn được thấy nữa. Nếu như không ngừng tới gần, không ngừng tiếp cận, chỉ đứng nhìn từ xa liền sẽ có cảm giác không thật. Chỉ có như bây giờ chặt chẽ tiếp xúc thì trái tim cô mới có thể yên ổn một chút.
Lương Sơ Lam đang sấy tóc đột nhiên có cảm giác sau lưng một mảnh êm ái đánh úp lại, hai khoả mềm mại truyền tới xúc cảm rất rõ ràng. Eo bị Trần Mặc dịu dàng vây quanh ôm vào lòng, trên cổ lại có hơi thở nhẹ nhàng chầm chậm lại mang theo ấm áp của Trần Mặc phả tới, bất giác kích thích một cơn sóng gợn nho nhỏ. Không giống dĩ vãng, Lương Sơ Lam cũng không lập tức đẩy cô ra, ngược lại buông máy sấy xuống, dừng động tác của mình, cứ như vậy có chút dung túng tuỳ ý Trần Mặc ôm. Thân thể trẻ tuổi đầy lửa nóng gắt gao dán sát, lại vẫn thoáng run rẩy, như thể vừa rồi người suýt chết đuối là cô chứ không phải là nàng.
Chỉ sợ thật sự doạ cô rồi. Một đường trở về, Trần Mặc không nói một câu, khác thường đến đáng sợ, dùng loại ánh mắt nhìn nàng đến nỗi trái tim nàng như co lại. Nàng đã không sao cả, lại không biết mở miệng nói sao để an ủi Trần Mặc. Mãi cho đến khi bầu không khí trở nên ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông hơn so với chết đuối này, Lương Sơ Lam liền đi vào phòng tắm, tránh né cảm giác khiến người ta chịu không nổi kia. Trong lòng như thể đánh đổ một bình nước, trước tiên muốn cứu vãn, nhưng thứ bên trong đã thoát ra rồi, nước đổ khó hốt, cái gì cũng không còn kịp nữa.
Hai người giằng co, không khí như vậy tuy nó có chút kỳ dị, nhưng cũng để cả hai từ từ bình tĩnh trở lại. Bỗng nhiên, Lương Sơ Lam đang thất thần cảm thấy có chất lỏng gì đó ướt át còn mang theo ấm áp khác hẳn với những giọt nước lạnh băng còn đọng trên tóc, theo cần cổ mình lăn xuống, người sau lưng khe khẽ nức nở.
Là khóc sao? Lương Sơ Lam không nhìn thấy, lại có thể cảm giác được hai cánh tay đang ôm mình run rẩy mãnh liệt, càng ôm siết mình thật chặt, giống như muốn đem mình hoà vào thân thể của người kia vậy. Ấm ướt nơi cần cổ khiến nàng có chút đau lòng: "...Mặc Mặc...". Lương Sơ Lam nhỏ giọng ngập ngừng kêu tên Trần Mặc, nhưng không được đáp lại, chỉ cảm giác phía sau cổ càng thêm ướt át.
Kỳ thật Trần Mặc cũng không thật sự muốn khóc như vậy, ngược lại, cô đã nhịn lâu lắm, nhưng giờ khắc này lại không nín được nữa. Từ khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh đến giờ, suy nghĩ của cô vẫn hỗn loạn, cảm giác sắp hoàn toàn mất đi Lương Sơ Lam giống như một con rắn độc cứ quấn quýt lấy cô không chịu buông, dây dưa với trái tim cô, mỗi một lần nó siết chặt đều có cảm giác mình sắp chết, đau đến mức làm cho người ta không thể chịu đựng được. Cô sợ hãi kết quả như vậy, cho dù lần này không có việc gì, ngược lại càng sợ tương lai ngày sau nhìn không thấy. Nếu có một ngày phải mất Lương Sơ Lam thì chỉ sợ bản thân cô cũng sẽ không thể tiếp tục sống.
"Đừng khóc nữa." Lương Sơ Lam nhẹ giọng an ủi, không biết vì sao cánh mũi cũng ê ẩm, những giọt nước mắt của Trần Mặc như nước lũ vỡ đê không chặn lại được. Muốn ngừng, kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Lương Sơ Lam chỉ sợ không biết, từ xưa đến giờ câu nói dễ dàng khiến một người rơi lệ nhất chính là câu "đừng khóc" này.
Nói không động lòng là nói dối, có một người để tâm đến mình đến nỗi đau lòng bật khóc, Lương Sơ Lam chưa từng cảm nhận bao giờ, bởi vậy cũng cảm thấy ngọt ngào không rõ vì sao, cõi lòng cũng trở nên mềm mại vô cùng.
"Sau này... sau này không được phép làm em sợ thế nữa!"
Lương Sơ Lam an ủi giống như một mồi lửa trong nháy mắt đốt cháy mọi uỷ khuất mà Trần Mặc tích luỹ, lập tức giải toả hết mọi cảm xúc sợ hãi khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia ra. Cô kề sát tai Lương Sơ Lam, vừa mang giọng khóc nức nở, vừa oán hận thốt ra những lời đó. Cúi đầu, lại thật sự cắn một cái trên cần cổ thon dài trắng nõn của Lương Sơ Lam. Cô không biết mình đang giận gì, đang khổ sở không vui hay dỗi cái gì, nhưng chẳng qua cảm xúc nghẹn ứ trong lòng không có chỗ phát tiết.
"A......" Lương Sơ Lam bất ngờ không kịp phòng, cảm giác ôn nhuận ẩm ướt nóng ấm bên tai còn chưa kịp rút đi, lập tức đã bị cơn đau đớn trên cổ làm cho phải hít một ngụm khí lạnh. Nàng thật không ngờ Trần Mặc sẽ thật sự làm ra hành động như vậy.
Trần Mặc nghe thấy Lương Sơ Lam hít sâu một hơi mới ý thức được có lẽ mình cắn nặng quá. Nhìn dấu răng hồng hồng mình để lại trên cổ người kia, cô lại rất không có cốt khí đau lòng. Thuận thế đem đôi môi mềm mại của mình áp lên, dùng đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng liếm mút ấn ký mình vừa để lại trên cổ Lương Sơ Lam. Trần Mặc cũng không biết vì sao mình lại phải làm vậy, nhưng cứ có một loại xúc động như thể trời sinh, loại tiếp xúc vô cùng thân thiết này làm cho một màn này nhìn qua ái muội cực kỳ.
Một giây, hai giây, Lương Sơ Lam rõ ràng cảm giác đầu lưỡi Trần Mặc chạy trên cổ mình ngưa ngứa, cảm giác đau đớn vừa rồi bị một chút tê dại thay thế. Kỳ thật, từ khoảnh khắc đôi môi mềm mại của Trần Mặc chạm vào, Lương Sơ Lam đã căng cứng thân thể, căn phòng tĩnh mịch đến đáng sợ, giống như mọi cảm quan trên cơ thể đều bị đóng lại để dùng để cảm nhận thứ cảm giác kích thích tươi đẹp ấy, thẳng cho đến khi tiếng tim đập rộn ràng bị phóng đại vô hạn.
Lương Sơ Lam muốn khống chế, nhưng máu trong huyết mạch vẫn ùn ùn trào lên, nét đỏ ửng vẫn theo cổ lan tràn đến bên tai, làn da trắng nõn đều bắt đầu toả ra một loại lửa nóng bất thường. Nàng không rõ vì sao mỗi lần Trần Mặc tiếp cận đều biến thành làm ra hành động gì đó khiến nhiệt độ thân thể tăng lên. Bởi vì nàng không biết, có những hành vi là vì tình yêu cũng do bản năng sẽ không thể nắm trong tay, tựa như muốn bộ não khống chế nhịp tim đập vậy, hành vi đó đều khống chế không được, đều là tự phát xảy ra.
Trần Mặc chỉ biết có hôn như vậy mới đủ để giảm bớt nỗi bất an của cô, có thể giải cứu nỗi phiền muộn trong lòng. Cô muốn cùng Lương Sơ Lam thân thiết, muốn yêu thương đau lòng nàng. Trần Mặc hiện tại như một con thú nhỏ muốn đạt được đủ dũng khí, nghe theo thân thể chỉ huy, vui sướng vì Lương Sơ Lam thuận theo, trong đầu sớm trống rỗng, toàn bộ dây thần kinh đều bị điều động đến để cảm thụ hết thảy những gì thuộc về Lương Sơ Lam.
Nâng lên một bàn tay, vuốt ve mái tóc thả sau lưng nàng, từ bờ vai thon gầy, một nụ lại một nụ hôn càng thêm thâm tình dày đặc ôn nhu hạ xuống. Khi chiếc lưỡi đinh hương nho nhỏ của nàng dịu dàng lướt qua vành tai Lương Sơ Lam, liền thấy tai của nữ nhân trong lòng như sung huyết, tựa như một trái anh đào nho nhỏ đáng yêu, còn có tiếng rên rất nhỏ không kiềm chế được mà tràn ra từ đôi môi ấy.
Cảm giác khổ sở chậm rãi bị lửa nóng thay thế, càng vui vẻ hơn với sự dung túng đột ngột của Lương Sơ Lam. Mặc dù thấy kỳ quái, nhưng giờ khắc này, Trần Mặc đã không còn kịp suy nghĩ hay dây dưa nguyên nhân là gì, trong thân thể tựa hồ cũng có một dòng điện lưu cùng ngọn lửa rừng rực cháy, phụ giúp cô, cùng người con gái trước mặt càng gần gũi hơn một chút, lại gần sát thêm chút nữa.
Lương Sơ Lam không biết nên đáp lại thế nào, thứ cảm giác câu hồn này rất xa lạ, lại rất dụ hoặc, theo bản năng cũng như quán tính muốn đẩy ra, lại trong lúc nhất thời bị đôi môi nhiệt tình của Trần Mặc cùng cảm giác tê dại chiếm đầy tâm trí. Vành tai mẫn cảm theo quá trình Trần Mặc từ cẩn thận đến tuỳ ý cắn mút khiến nàng không nhịn được run rẩy, tựa như có một sợi lông chim phớt qua trái tim, muốn tránh không được cũng không nỡ bỏ qua sự đụng chạm đầy ôn nhu này. Cả người lại có cảm giác như bị thiêu đốt, hai chân bắt đầu mềm nhũn. Tiếng rên siết thật quá mức không chịu nổi, nàng chỉ có thể cắn môi không cho thứ âm thanh đáng xấu hổ kia thoát ra khỏi yết hầu.
Trần Mặc mở to mắt, nhìn sườn mặt tinh xảo của Lương Sơ Lam, hai má đỏ ửng, đôi mắt nhắm chặt, bộ dáng gắt gao cắn môi dưới không dám hô hấp khiến trái tim cô như lỡ một nhịp. Cô đau lòng lấy tay đem Lương Sơ Lam chậm rãi xoay người, tay kia thì tách mở đôi môi đang cắn của Lương Sơ Lam, cắn đến sắp chảy máu, cô không muốn Lương Sơ Lam nén nhịn vất vả đến thế.
"Lam."
"Uhh~"
Lương Sơ Lam nghe Trần Mặc gọi, theo bản năng lên tiếng, lại bị thanh âm khàn khàn gợi cảm dị thường mà ẩn chứa dục vọng của mình doạ sợ. Nguyên bản vốn là tiếng đáp lời lại trở thành tiếng rên khi đạt được khoái cảm mà không thể kiềm chế được, lọt vào tai nghe quyến rũ cực kỳ, cảm giác như băng đá hoà tan, khiến cho ngay cả Lương Sơ Lam nghe cũng cảm thấy quá phóng túng.
Trần Mặc nghe được câu trả lời tuyệt vời đến thế, vừa lòng cười khẽ, nụ cười vẫn hàm chứa nước mắt như đoá hoa mai nở rộ giữa ngày đông, không khỏi khiến người ta rung động. Cô chăm chú nhìn trong chốc lát đôi môi mềm mại, lại nhợt nhạt không có huyết sắc của Lương Sơ Lam nơi đầu ngón tay mình, lần theo phương hướng ngón tay ấy, đem môi mình nhẹ nhàng áp lên. Bốn cánh môi chạm nhau, hai người ai cũng không ngăn nổi khẽ run lên, thân thể như có dòng điện chạy qua, mọi tế bào đều mở rộng xúc giác của nó.
Trần Mặc không buông tha mỗi biểu tình của Lương Sơ Lam, người con gái trước mặt trong lúc dục tình hừng hực vẫn không mất đi sự ẩn nhẫn, lại vẫn để mình thân mật, để mình tuỳ ý cướp đoạt này chính là người mình mong nhớ ngày đêm. Hôn lấy nàng, cảm giác đẹp đẽ như thể đang nằm mộng.
Môi của nàng quả nhiên giống như mình tưởng tượng, có chút thanh lãnh, lại mang theo hương bạc hà thoang thoảng còn có hơi thở đặc hữu chỉ cần đến gần liền biết là nàng. Đã hưởng qua một lần liền không bao giờ muốn rời xa nữa. Cô thả chậm độc tác, dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn liếm môi dưới vừa mới bị Lương Sơ Lam cắn.
Chiếc lưỡi đinh hương ôn nhu khắc hoạ viền môi mỏng manh của Lương Sơ Lam, dưới tình huống bất ngờ trượt vào hoa viên mê người kia. Không gian quanh mình lại bị một nụ hôn nồng đậm dục tình như thế bắt đầu chậm rãi thiêu đốt nóng lên.
Lương Sơ Lam chưa bao giờ được ai hôn như vậy, nước mắt trên mặt Trần Mặc còn chưa khô, chảy vào miệng, là hương vị giống nước biển, đắng chát mà lại mang theo cỗ nóng rực mà nước biển không có. Thân thể dưới sự trêu chọc khơi gợi hết sức nhu tình của Trần Mặc dần dần mềm xuống, sức lực chống đỡ trên chân ngày càng yếu, nếu không phải một nửa sức nặng cơ thể được Trần Mặc chống đỡ thì chỉ sợ nàng sắp đứng không yên. Muốn đẩy ra, lý trí lại không biết đã chạy đi đâu rồi, chỉ có thể hùa theo phối hợp với động tác của Trần Mặc.
Đầu lưỡi mang tính công kích của Trần Mặc bừa bãi chạy loạn trong khoang miệng của nàng, đầu lưỡi chơi đùa với mỗi một chỗ mẫn cảm, không buông tha cho nơi nào.
Trong căn phòng yên tĩnh, mỗi tiếng vang đều bị phóng đại mấy lần. Lương Sơ Lam thậm chí có thể nghe được thanh âm mình và Trần Mặc gắn bó thân mật, môi mềm tương hợp giao hoà. Cho dù đã hiểu rõ tâm ý của mình, nhưng nàng dù sao cũng bảo thủ, là người đọc sách thánh hiền lớn lên, tư thế như vậy, nụ hôn nồng nhiệt đến thế, thanh âm khó nghe tới mức đó làm cho nàng trời sinh tính tình lãnh đạm mà thanh nhã ngượng ngùng muốn tìm cái lỗ để chui vào. Càng cảm thấy thẹn là, dưới dạng tiến công này liền ngay cả dục vọng vị che dấu sâu đậm đều bị đào ra, thân thể của chính mình đang xảy ra biến hoá mà ngay cả nàng cũng không biết vì sao. Có thứ nhiệt độ khác thường lan đến bụng, hoá thành một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến Lương Sơ Lam bất an dãy dụa.
Không biết từ khi nào máy sấy trong tay rơi xuống đất, cánh tay Lương Sơ Lam có chút trúc trắc vòng lên eo Trần Mặc, mang theo rụt rè, không dám chạm vào, chỉ hơi giữ chút khoảng cách đặt hờ lên trên, lại làm cho mỗi một tế bào trong người Trần Mặc sôi trào. Cô không kịp suy nghĩ cẩn thận, hết thảy tựa như củi khô gặp lửa cháy, thiên lôi câu động địa hoả*, Lương Sơ Lam không kháng cự, thậm chí loại phối hợp vô thức này lại đủ để Trần Mặc dứt bỏ mọi băn khoăn ban nãy, mê say xâm lược.
(*ý chỉ trạng thái kích thích nóng bỏng giữa đôi tình nhân)
Hết chương 37
------------------------------------
Bách Linh: Hình như lâu lắm rồi ko đụng đến bộ này, chắc đợi hoàn thành xong bộ "Kiến Nguyên..." rồi ráng hoàn bộ này thôi, ngâm lâu quá, muốn đào hố mới cũng không được :SS

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK