Lương Sơ Lam giật mình ngẩng đầu, đáy mắt nâu nhạt loé ra một loại tình tố không biết tên. Nàng lờ mờ cảm giác được Trần Mặc tựa hồ muốn nói gì đó, mà nội dung đó rất quan trọng, quan trọng đến mức sẽ thay đổi cuộc sống của mình sau này. Nàng nhìn Trần Mặc, thân mình cũng theo bản năng hơi chuyển động về bên trái.
Nhưng nàng cũng không nghĩ ra ẩn ý đằng sau những lời này của Trần Mặc là gì, càng không rõ nhất cử nhất động của cô hiện tại, luôn thoát khỏi lề thói bình thường, cùng dòng suy nghĩ khó có thể nắm bắt.
"Vì sao không tốt?" Sau một khoảng tạm dừng ngắn ngủi, Lương Sơ Lam đón nhận ánh mắt Trần Mặc, hỏi lại.
"Thế còn chị thì sao? Có sống tốt không?" Trần Mặc cũng không trả lời, hỏi ngược lại, cố ý đè nén cơn sóng trào mênh mông chậm rãi dấy lên trong lòng: "Cuộc sống có hạnh phúc không? Em còn nhớ lúc gần đi, câu cuối cùng mà chị nói với em đó. Cho nên, thật sự vui vẻ không?" Bắt đầu từ lúc ngồi trên xe, Trần Mặc có chút bất an, thứ bất an này đang lan tràn, khuếch tán thành phiền não cùng những lời nói tổn thương người. Cũng bởi vì những lời đó từng là do Lương Sơ Lam nói, cho nên cô mới nhớ rõ như vậy, nhớ lại một lần, liền giống như tự cho mình một cái tát.
"Em biết rõ, tôi và Cảnh Đằng......" Lương Sơ Lam có phần nhìn không hiểu biểu tình của Trần Mặc, nghe không hiểu vấn đề cô hỏi, bởi vì ngày đó nàng đã từng giải thích, vậy thì vì sao bây giờ còn phải nhắc tới: "Không có gì. Em muốn nghe câu trả lời thế nào, hy vọng tôi sống tốt hay không tốt?" Hai năm, Lương Sơ Lam không rõ vì sao Trần Mặc trở nên không phân biệt phải trái thế.
"Em cũng không biết mình muốn đáp án gì nữa. Lương Sơ Lam, chị rất có bản lãnh!"
Trần Mặc nghiêng đầu, không cho Lương Sơ Lam nhìn thấy sắc mặt âm trầm cùng biểu tình bất đắc dĩ gần như điên cuồng của mình. Ngón tay Trần Mặc gõ tay lái không theo tiết tấu, cau mày. Biết rõ cái gì, biết rõ kỳ thật Lương Sơ Lam sống không hề tốt, nhưng những gì xảy ra, dù cố gắng thế nào cũng không thể lấy lại làm cho cô phát điên. Cô không muốn biết, giống như mọi chuyện cứ như thể chính cô cố tình gây sự.
"Tôi có bản lãnh gì? Mặc Mặc, em có thể nói rõ ràng không? Vì sao luôn làm cho tôi nghe không hiểu rốt cuộc em muốn gì thế? Tôi không muốn chơi trò bí hiểm với em." Lương Sơ Lam có phần không kiềm chế được ngữ khí kém cỏi. Trần Mặc như vậy thật sự rất xa lạ, giống như luôn có một cái khe vắt ngang giữa hai người, giống như có rất nhiều chuyện thật ra có thể trao đổi thấu hiểu, nhưng Trần Mặc lại cũng không nguyện ý mở miệng.
Lời chỉ trích chói tai đến thế, đợt sóng mà Trần Mặc vẫn đè nén có nguy cơ vỡ đê. Những lời này dựa vào cái gì mà Lương Sơ Lam nói, những lời này rõ ràng nên do mình nói mới phải.
"Chị đã bao giờ nói rõ ràng với em đâu. Em hỏi chị, lúc trước, chị từ bỏ em rồi kết hôn, chị có từng nghĩ tới em sao? Chị nói yêu, rốt cuộc được mấy phần, chính chị đã từng suy nghĩ bao giờ chưa? Còn nữa, em ở trong lòng chị rốt cuộc xếp ở vị trí nào, chị chẳng lẽ không rõ? Nếu những chuyện đó chị còn mơ hồ không rõ, vì cái gì còn muốn trêu chọc em, cứ dứt khoát gặp lại coi nhau như người xa lạ không phải tốt hơn à?" Mấy vấn đề này đã giấu trong lòng cô rất lâu, lâu đến nỗi lên men thành vô biên vô hạn oán giận. Cô biết, nếu mấy vấn đề này không giải thích rõ ràng, cô sẽ vĩnh viễn sống trong bóng tối, không chỉ không có tương lai, ngay cả quá khứ đã qua cũng vô cùng thê thảm.
Lương Sơ Lam bị mấy câu hỏi của Trần Mặc làm cho không biết nên trả lời thế nào. Nàng không nghĩ tới Trần Mặc sao? Sao có thể, nếu không nghĩ, lúc đó thế nào lại đau khổ rối rắm như thế, như thế nào lại sợ một quyết định có thể tạo thành sai lầm không thể cứu vãn. Mà yêu, sao Trần Mặc lại có thể không hiểu, một tình yêu nồng nhiệt sâu đậm ngay cả chính mình cũng không gánh vác nổi, em ấy tại sao lại có thể không hiểu đây.
"Mặc Mặc, đó là những điều hai năm qua em muốn hỏi rõ?"
"Đúng vậy, em thật sự không hiểu nổi chị, có lẽ cho tới giờ cũng chưa bao giờ từng." Trần Mặc bỗng nhiên tự giễu nở nụ cười. Trong ánh mắt sâu thẳm tuyệt mỹ như có vô số sao băng của tuổi xuân rơi xuống, đẹp đến mức tận cùng, nhưng cũng ngắn ngủi như thế.
"Tôi không khó hiểu, là do em không tin mà thôi. Lúc trước, vì sao em không hỏi tôi, không nghe tôi giải thích?"
"Mỗi một câu chị nói, em đều coi là chân lý, nhưng chị không hề phải không? Nếu em hỏi chị, chị sẽ cho em đáp án chân chính à? Hơn nữa đáp án đó chỉ sợ ngay cả chị cũng không dám tin tưởng, cũng không nói nên lời. Không hỏi là vì lúc đó em rõ ràng căn bản không thừa nhận nổi câu trả lời của chị."
"Đáp án chân chính??? Em thật sự biết đáp án à??? Chính là bởi vì em không biết nên mới đặt câu hỏi đó thôi, nhưng em lại tự mình tìm một cách giải thích để tin là thật, đây rốt cuộc tính cái gì. Câu trả lời, quả thật ngay cả bản thân tôi cũng không dám tin tưởng, bởi vì tôi chưa bao giờ ngờ...em lại có thể quan trọng đến thế, quan trọng đến mức nếu không có em, tôi sẽ héo mòn đến chết! Kỳ thật, em căn bản chưa từng tin tôi." Lương Sơ Lam bị lời Trần Mặc nói đánh trúng chỗ đau đớn nhất trong nội tâm. Nàng xác thực không dễ đoán ý, lại không hề có kinh nghiệm trong tình yêu. Nhưng hiện tại nàng biết mình rốt cuộc muốn gì, chẳng lẽ dũng khí đến muộn một chút, liền bỏ lỡ tình yêu?
"Mỗi một lời chị nói em đều ghi tạc trong lòng, chính là bởi vì tin chị mới có thể bị tổn thương, mới có thể vì một câu nói của chị mà đau đến hơn hai năm cũng vẫn đau!!!"
"Em tin tôi??? Tôi nói yêu em, em tin à? Tôi nói sẽ giải trừ hôn ước với Cảnh Đằng, chẳng lẽ em tin? Tôi nói tôi sẽ nói cho ba mẹ biết, em tin sao? Em căn bản không tin tôi sẽ trả giá vì em, ngay cả một cơ hội em cũng không cho tôi!"
"......" Trần Mặc bị lời chỉ trích của Lương Sơ Lam làm cho nói không nên lời.
Ngữ khí của Lương Sơ Lam không kiềm chế nổi, uỷ khuất liên tiếp thăng cấp: "Tôi đến cuối cùng không có cách nào rung động với người khác, chỉ có thể kéo khối thân thể này như một cái xác không, nhưng mà em, không phải còn có Linda gì đó à. Đây là sự khác biệt giữa cuộc sống không hề tốt đẹp của tôi và em!!!"
Tuyến lệ ở sau mỗi một chữ nhanh chóng tích luỹ hơi nước, nước mắt trong suốt bắt đầu rơi xuống, không chỉ vì ghen tuông, còn có cảm xúc sắp hỏng mất. Nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay Trần Mặc đang đặt ở lỗ thông gió, cô giống như bị điện giật rụt tay về. Giọt nước mắt kia giống như rơi thẳng xuống trái tim cô, rơi xuống ký ức mà những năm qua cô không hề mở ra.
"Em không có!!! Lương Sơ Lam, chị cho rằng chỉ một mình chị sống trong đau khổ? Sao chị có thể ích kỷ tự cho rằng như thế!" Trần Mặc quay đầu lại rít gào, cô không chịu nổi nhất là bị Lương Sơ Lam hiểu lầm, uỷ khuất siết bao khi bị nàng phủ nhận: "Sao có thể ngay câu đầu tiên đã phủ định em, cho tới giờ chị vẫn luôn như vậy, cho tới giờ chị cũng vẫn luôn là thế!!!"
Cô không phủ nhận, nhưng sự thật cũng như nội tâm mình nghĩ lại rõ ràng không phải thế, cảm giác muốn khóc vừa dừng, khi nhìn đến nỗi ai oán trong ánh mắt Lương Sơ Lam lại bắt đầu tràn ra, là tủi, là yêu mọi nỗi tủi hờn mà về sau Lương Sơ Lam phải gánh chịu. Từ sau lần đó, Trần Mặc cũng chưa từng khóc giống một đứa trẻ bất lực như bây giờ.
"Lương Sơ Lam, vì cái gì sai lầm vẫn đều do em, vì cái gì ngay cả sai lầm của chị, người đau vẫn là em? Vì sao chứ???" Tiếng nức nở của Trần Mặc theo kẽ ngón tay thỉnh thoảng truyền ra, tuyệt vọng đến thế, lại khắc sâu đến vậy.
Nhưng khi Lương Sơ Lam nhìn Trần Mặc ôm mặt, nước mắt theo khe hỡ giữa những ngón tay không ngừng chảy xuôi xuống, nàng lại nở nụ cười, nụ cười hàm chứa nước mắt lại động lòng người như nắng. Nàng từ chối cho ý kiến, khơi cằm Trần Mặc lên, tay lướt qua khoé mắt cô, lau đi nước mắt, giống như trong nhát mắt hiểu được địa vị của mình trong lòng Trần Mặc, chưa bao giờ xác định đến thế, không thể không có người đó.
Trần Mặc còn có thể khóc vì mình, còn có thể đau vì mình, còn có thể quan tâm mình, thế này còn chưa đủ chứng minh sao? Hai năm qua, Lương Sơ Lam hiểu được nhiều lắm, có một số hành vi sẽ bán đứng tâm tư của một người, cho dù những lời cô nói có khó nghe bao nhiêu, có tổn thương người biết bao. Nàng cũng biết hạnh phúc phải dựa vào mình đi tranh thủ. Nếu không phải do Trần Mặc dạy mình yêu, có lẽ nàng vẫn sẽ là cô gái hoàn hảo lại không biết đau cũng không biết hạnh phúc.
"Em nghĩ tôi và em không đau sao?" Trên gương mặt thanh tú, lộ ra vẻ kiên định: "Hiện tại, tôi chỉ hỏi em, nếu tôi còn yêu em, em có bằng lòng buông bỏ mọi chuyện trước kia, quên đi những gì không vui giữa chúng ta, lại ở bên tôi, tương tự như năm đó khi em hỏi tôi ấy."
Lương Sơ Lam tách mấy ngón tay, để lộ gương mặt Trần Mặc, ánh mắt lấp lánh không hề trốn tránh, nàng chưa bao giờ chủ động như thế. Nhưng lúc này, đáp án quá quan trọng, nàng không muốn tiếp tục rối rắm rốt cục ai đúng ai sai. Trong thế giới của tình yêu sao có thể nói rõ ràng. Giờ phút này, nàng chỉ muốn biết Trần Mặc còn yêu mình hay không, có còn nguyện ý bắt đầu lại một lần nữa không. Nỗi bồn chồn không yên trong lòng làm cho hô hấp của nàng bắt đầu trở nên không có quy luật.
Nếu Trần Mặc không có cảm giác an toàn, vậy thì cố gắng để em ấy có được. Nếu hiện tại em ấy thiếu dũng khí, vậy cũng như em ấy năm đó, dùng dũng khí của mình để bù vào. Chỉ cần, còn ở bên nhau. Đây là yêu cầu duy nhất của nàng, từ sau khi gặp lại Trần Mặc, nàng không bao giờ muốn tiếp tục sống một cuộc sống mà như đã chết đó nữa. Trái tim, bởi vì Trần Mặc trở về, như cuốn lên ngàn tầng sóng, một khắc đều không thể ngừng lại.
Trần Mặc đã sớm bị những lời không hề giống tính cách của Lương Sơ Lam đó làm kinh ngạc giật mình, những lời tình cảm thân thiết này, còn có động tác rất mực dịu dàng đó, nước mắt giống như thật sự bị nàng lau đi, biến mất hầu như không còn. Trong lòng Trần Mặc giống như có một khối thuỷ tinh vỡ nát, rơi xuống đất, bang bang rung động. Sự tổn thương cùng đau đớn từng nghĩ không thể xoá nhoà, thế nhưng lại như vậy, không chịu nổi một đòn, nhanh chóng khép lại. Lớp phòng ngự cứ nghĩ đã đủ chắn chắn, lại chỉ vì mấy lời ít ỏi ấy mà yếu ớt không chịu nổi.
Lời Lương Sơ Lam nói có thể tin sao? Có thể lại một lần nữa ở bên nhau? Trần Mặc sợ, sợ đau lòng, vết sẹo này vẫn ẩn ẩn giấu trong lòng, cho nên mới do dự, mới có thể rõ ràng đã không kiềm chế được bước về phía Lương Sơ Lam, nhưng lý trí vẫn còn giãy dụa.
"Bảo em làm thế nào để tin tưởng chị?" Trần Mặc sâu kín hỏi, bức tường trong tim cũng đã sụp đổ. Cô muốn một lời hứa để chống đỡ niềm tin đã lung lay sắp đổ của mình. Cô sợ hãi một ngày nào đó trong tương lai mình sẽ phải thừa nhận đau đớn một lần nữa, đó sẽ nhất định cướp đi tính mệnh của mình.
Lương Sơ Lam kinh ngạc nhìn Trần Mặc, khuôn mặt động lòng người kia tràn ngập bối rối lẫn mờ mịt, mỗi đường nét đều làm cho nàng đau lòng cùng mê muội. Nàng không khống chế được nước mắt của mình, cũng không dừng được động tác. Không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi căn bản không thể trả lời này. Một loại bản năng làm cho Lương Sơ Lam như nhập ma, chậm rãi tới gần Trần Mặc.
Bởi vì khẩn trương mà những ngón tay lạnh như băng theo mi tâm trượt xuống môi, giống như muốn xác định bị trí của nó, thong thả mà ôn nhu phác hoạ một đường cong, sau đó theo tiếng lòng đem môi mình áp lên.
Trần Mặc hoàn toàn không thể cử động, theo xúc cảm lạnh như băng kia chạm lên mi tâm mình, đôi mắt nâu nhạt ấy giống như nhìn thấu lòng mình, khoá chặt mình. Trần Mặc tựa như bị điểm huyệt, không thể phản ứng gì.
Lương Sơ Lam nhắm mắt lại, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi Trần Mặc, chuyên chú thật giống như trên thế giới không còn sự tình gì có thể quấy rấy các nàng. Nàng nhớ đôi môi Trần Mặc, xúc cảm mềm mại ấy, mang theo chút run rẩy, còn cả hơi thở độc đáo của người đó, không bị đẩy ra, không có oán hận, chỉ có nhập tâm cùng ôn nhu vô tận.
Hôn rồi hôn, nước mắt Lương Sơ Lam liền như vỡ đê. Không khí ấm áp bao quanh hai người, có một thứ ôn nhu chậm rãi khuếch tán. Trần Mặc ngừng lại hô hấp, dần dần nhắm mắt lại, cảm thụ sự đụng chạm rụt rè cẩn thận, nước mắt hai người rốt cục hoà vào nhau, hương vị mặn chát chảy vào miệng, làm ướt nhoè bốn phiến môi, càng như rót vào hai trái tim hoang vu con suối của hy vọng. Trái tim đã sắp rơi vào tử vong lại cứ thế bắt đầu chậm rãi sống lại.
Trần Mặc chưa từng nghĩ chỉ một nụ hôn mềm nhẹ như thế lại có ma lực đến vậy, có thể làm cho cô cảm nhận được sự ấm áp cho tới giờ chưa từng có. Có thể làm cho cô cảm nhận được trái tim Lương Sơ Lam, và cả tình yêu của nàng. Mọi cảm giác không đáng, hay đau xót đều ở khoảnh khắc này hoá thành những ngón tay mềm. Cô xem được, cũng hiểu.
Những gì mình bận lòng đều không bằng có được tình yêu của Lương Sơ Lam. Cảm xúc không được tự nhiên, cảm giác ghen tuông nảy sinh vì Cảnh Đằng, đều là vì không tin tưởng Lương Sơ Lam. Cô hiểu mình rốt cuộc không thể trách cứ gì, bởi vì, trái tim của cô còn đang đập vì Lương Sơ Lam, giờ khắc này cô mới hiểu rõ, chỉ có Lương Sơ Lam mới có thể dễ dàng làm tổn thương mình, đồng thời làm mình cảm động. Cho dù nỗi đau còn sót lại, cô vẫn chấp nhận nhảy vào cạm bãy ôn nhu của nàng, rốt cuộc không đi ra được.
"Như vậy đủ không? Em có cảm giác được nó chân thành không?" Lương Sơ Lam tách khỏi đôi môi Trần Mặc, nước mắt trên mặt còn phản chiếu cảnh tượng bốn phía. Nàng cầm tay Trần Mặc lên, đặt nó ở vị trí trái tim mình.
Trần Mặc cảm nhận được Lương Sơ Lam run rẩy, lần đầu tiên chủ động cầm lại tay nàng, đau lòng vì nước mắt của nàng, cũng giống như hai năm trước. Cô cuối cùng đã hiểu, có những người chính là kiếp nạn trong số mệnh của mình, dù có trốn tránh thế nào cũng đều vẫn ở một thởi điểm thích hợp, đi vào lòng mình, cho dù mình không muốn.
"Đồ ngốc! Em không muốn yêu chị chút nào, một chút cũng không!!! Hu hu hu ~" Trần Mặc như cam chịu đem Lương Sơ Lam đang sắp khóc sướt mướt hung hăng kéo vào lòng, như muốn để nàng hoà vào cơ thể mình. Nước mắt rốt cục không thể ngăn cản trào ra. Cô suýt chút nữa, suýt chút nữa bỏ lỡ Lương Sơ Lam, thiếu chút nữa sẽ vĩnh viễn mất đi hạnh phúc. Nhưng mà, ông trời vẫn nhân từ, đúng không?!
Lương Sơ Lam đã sớm khóc không thành tiếng.
"Nhưng mà, em còn yêu chị, không tự chủ được yêu chị, ngay cả hận chị cũng vẫn không nguyện buông tay chị! Lương Sơ Lam, sau này nhất định phải nắm chặt tay em, đừng bao giờ buông tay nữa. Trần Mặc chỉ có thể là của Lương Sơ Lam, Lương Sơ Lam cũng chỉ có thể là của Trần Mặc, hiểu chưa???" Trần Mặc căm giận nói, nước mắt cũng lăn dài trên gò má tinh xảo. Nước mắt cùng nỗi không cam lòng, sự tra tấn hai năm qua, làm sao có thể nói hoàn toàn không hối hận.
Lương Sơ Lam cảm thụ được vòng tay ấm ấp như ngày trước, giống như có thể đem trái tim đã tổn thương trong giá rét lại một lần nữa ấm áp trở lại. Nàng sẽ quý trọng, thật sự sẽ trân trọng tình cảm đã mất mà tìm lại được này, không bao giờ tổn thương Trần Mặc nữa. Nếu có một ngày, phải đối địch với toàn thế giới, cũng sẽ vì có Trần Mặc tồn tại và làm bạn mà chẳng đáng sợ.
"Chúng ta đều là đứa ngốc, biết không? Ngốc lắm!" Trần Mặc cắn răng, tràn đầy tình yêu cùng oán hận, nhưng lại dùng sức lực nào cũng không thể nói rõ hoàn toàn. Chỉ có sống chết ôm chặt, tới gần cốt nhục của mình mới có thể cảm thụ được sự tồn tại của đối phương, mới có thể an tâm. Giờ khắc này, hai trái tim đã tìm được bến đậu rồi, không bao giờ còn là cánh lục bình, phiêu đãng trong một hồ nước không tên nữa. Cảm giác này thật tốt.
Cũng không biết hai người ôm nhau khóc bao lâu mới ngừng, trên vai áo đều ướt đẫm, mắt sưng đỏ không chịu được, một phen nước mắt một phen nước mũi. Thời điểm hai người nhìn đối phương cũng không tự chủ được nở nụ cười. Bộ dáng này, thật đúng là mất mặt xấu hổ.
Trần Mặc và Lương Sơ Lam tựa lên ghế, hai tay mười ngón gắt gao siết chặt nhau, ngẩng đầu nhìn mặt hồ tối đen. Bầu trời tản ra ánh sao nhấp nháy yếu ớt. Vầng trăng cong cong hé lộ trên ngọn cây, nhìn qua thật gần, lại với không tới.
"Lam, về sau đều như thế này thì thật tốt!"
Trần Mặ cảm khái nói, mang theo giọng mũi dày đặc. Cô cảm thấy sinh mệnh này có vô vàn thứ không xác định. Trải qua hai năm giãy dụa cùng nỗi đau tê tâm liệt phế khi rời đi lúc trước, cô đột nhiên cực kỳ quý trọng, nếu không phải cuộc nói chuyện lúc tối với Lâm Mộc Phong, tháo mở nút dây mà mình mua dây buộc mình bấy lâu, có lẽ cô và Lương Sơ Lam sẽ thật sự rời xa nhau.
"Sau này đều sẽ như vậy, tin tôi." Lương Sơ Lam quay đầu, nhìn sườn mặt làm cho mình mê luyến mà thương xót của Trần Mặc, trịnh trọng nói.
"Ừ, tin chị." Trần Mặc cũng ngoái đầu, ánh mắt còn hơi hồng hồng đối diện cặp mắt nâu nhạt của Lương Sơ Lam.
Nếu hai năm trước mình cũng có một chút kiên nhẫn, càng lựa chọn tin tưởng một chút mà không phải tự tạo cho mình một cái nhà giam, có lẽ sự tình đều sẽ khác biệt. Nhưng cô không hối hận, nếu không, sao có thể biết quý trọng niềm hạnh phúc nho nhỏ khó có được này, lại như thế nào sẽ cảm nhận được niềm vui sướng khi tưởng mất mà có lại.
Hết chương 91
----------------------------------
Bách Linh: Thật sự màn hoà hợp này làm mình có cảm giác hơi không cam lòng. Cách suy nghĩ của Trần Mặc vẫn có phần gượng ép, kiểu như không phải cam tâm nhận sai mà như kiểu mình yêu ngta quá ko thể ko chịu lép vế, chịu thua ấy. Còn LSL cũng kiểu sai lầm gì cũng vơ vào mình. Cảm giác khi đọc có chút rất không cam tâm, 2 ng này BE vẫn hơn, hoặc sao đó cho Mặc trắng mắt ra =.= Mặc rõ ràng ko tin tưởng Lam, trong ty quan trọng nhất là tin tưởng, ko làm được điều cơ bản nhất đó thì còn gì để nói? Là chính mình sai lại kiểu đi oán trách đổ lỗi cho ng khác, đã đổ lỗi cho ng khác rồi còn ra vẻ mình là nạn nhân. Bực bực sao ấy :S
P/S: tui ở bên Mỹ nên mấy chế đừng hỏi sao up giờ oái oăm :)))
Danh Sách Chương: