Một nụ hôn nhẹ nhàng điềm tĩnh, không tiến vào điên cuồng mà nhiệt liệt, chỉ có ôn nhu chiếm hữu. Nhưng trong lòng hai người lại có hàm nghĩa bất đồng. Chính là một nụ hôn ở cảnh giới khác, như vậy khẳng định đối phương là người duy nhất của mình, xác định chắn chắn như thế, trừ người kia ra sẽ không ai có thể trao cho sự cảm động và chân thật đồng dạng như vậy.
Tình yêu nhẹ nhàng lan tràn trong phòng bệnh, Y Vận Hàm đỡ đầu Hạ Đông Noãn vì nàng không thể dùng sức. Sự săn sóc và ôn nhu ấy, hoá thành tình yêu mềm mại như nước vuốt ve trái tim. Trạng thái đó hôn môi rất vất vả, nhưng Hạ Đông Noãn cũng rất hưởng thụ, giống như mọi lỗ hổng trong lòng đều được chậm rãi bổ sung, mọi cảm xúc nôn nóng đều lắng đọng.
Cái loại cam tâm tình nguyện bị ràng buộc, cam tâm tình nguyện không hề lưu luyến phong cảnh ven đường mà cảm giác chính người con gái ở trước mắt này làm cho nụ hôn trở nên thành kính, ôn hoà. Dây dưa không nỡ chia lìa, đầu lưỡi cùng múa, làm cho thời gian tuỳ ý lặng lẽ chảy xuôi giữa hai người.
Đang lúc cả hai đều say mê chìm đắm trong màn hoà hợp tươi đẹp này, đột nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra. Ngay sau đó là thanh âm chói tai của thuỷ tinh rơi vỡ trên mặt đất.
Hạ Đông Noãn và Y Vận Hàm bị tiếng vỡ kia doạ sợ, trong nháy mắt tách ra quay đầu nhìn, thấy biểu tình kích động, không thể tin được tràn đầy trên mặt của quản gia, dì Cầm.
"Đại tiểu thư..."
Dì Cầm hiển nhiên bị hình ảnh hai người thâm tình hôn nhau doạ sợ. Ở trong thế giới xưa cũ của bà, hai cô gái hôn môi là chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào, huống chi trong đó có một người vẫn là đại tiểu thư mà mình nhìn lớn lên, chăm sóc suốt hai mươi mấy năm. Sợ tới mức bà quên luôn chùm nho đã rửa sạch đang cầm trên tay.
"A! Dì Cầm..." Hạ Đông Noãn thở dài, vừa rồi còn vui vẻ, nay trên khuôn mặt lại dày đặc mây mù.
Nàng nhìn Y Vận Hàm: "Hàm, chị về nghỉ ngơi trước đi, em..."
"Được, có vấn đề gì thì gọi chị, lúc nào chị đến cũng được."
Y Vận Hàm ăn ý tiếp nhận lời nói của Hạ Đông Noãn. Cô hiểu nàng. Vuốt tóc Hạ Đông Noãn, ôn nhu nói, cầm tay Hạ Đông Noãn đặt bên môi mình, nhẹ nhàng hạ xuống dấu son. Cô đứng dậy, không sợ hãi nhìn dì Cầm, rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
"Dì Cầm, dì thu dọn dưới đất trước đi." Hạ Đông Noãn nhìn theo bóng dáng Y Vận Hàm biến mất, suy nghĩ, cũng thấy có chút phức tạp, nhưng không một tia khiếp đảm.
Viên Cầm nhìn mặt đất bừa bãi, liền phản ứng lại. Tuy vừa rồi sửng sốt ngây người, nhưng vẫn lập tức hành động, cho dù trong lòng phiên giang đảo hải, nhưng dù sao cũng ở nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, biết có những lời, có một số chuyện dù nghe được hay nhìn thấy cũng phải coi như không nghe, không thấy.
Chẳng qua, bởi vì đối tượng là Hạ Đông Noãn, một tồn tại trước giờ vẫn giống như tiểu công chúa, cho nên mới có thể khiến cho người phụ nữ đã 50 tuổi này kinh hãi.
"Dì Cầm, có phải dù rất kỳ quái, rất kinh ngạc khi chứng kiến màn vừa rồi không?"
Hạ Đông Noãn ăn nho đã bóc vỏ, ánh mắt loé sáng, hỏi Viên Cầm nãy giờ vẫn né tránh mình. Nàng có thể lựa chọn không nói gì, nhưng đây là quản gia trong nhà, là người mình tiếp xúc nhiều nhất trừ cha mẹ. Hơn nữa nếu thấy, nàng cũng không tính trốn tránh, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để cha mẹ biết, cho nên một cửa này của dì Cầm phải vượt qua.
"Đại tiểu thư, dì biết mình không nên xen vào việc của người khác, không nên hỏi, nhưng mà, cô và tiểu thư Y, này...Tôi thật không biết chuyện đó là thế nào."
"Chỉ la hai người con gái yêu nhau thôi, rất đơn giản, rất bình thường, cũng rất tự nhiên." Khoé miệng Hạ Đông Noãn tự nhiên cong lên, bởi vì nàng nhớ lại sự bối rối khi mới gặp Y Vận Hàm và sự động tâm không thể ngăn chặn trong lòng.
"Cái gì!!! Hai người con gái?" Viên Cầm thực hoài nghi mình nghe lầm hay lãng tai, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà chấp nhất của Hạ Đông Noãn, trong ánh mắt tràn đầy ngọt ngào nên có khi đang yêu, Viên Cầm mới bắt đầu tin tưởng những gì mình mới nghe đều là thật.
Mấy từ như "đồng tính luyến ái" vẫn chỉ xuất hiện trên báo, cũng là từ nhạy cảm trong cuộc sống, bà cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nhiều chuyện nhắc tới, nhưng đến khi nó rõ ràng xuất hiện trước mắt, cảm giác bị đánh sâu vào, hoàn toàn dao động kinh nghiệm sống được xây dựng nên suốt mấy thập niên qua.
"Đúng vậy, dì Cầm, đừng nói cho ba mẹ con biết, được không? Hiện tại con còn chưa nghĩ ra nên nói với họ thế nào."
"Nhưng mà, đại tiểu thư à, khó nghe mà nói, dì Cầm sống đến ngần này tuổi rồi còn chưa tiếp xúc tình huống như vậy, nhưng dì biết, này...Không được người đời ủng hộ đâu, ít nhất những người cùng thế hệ với dì không có ai có tư tưởng thoáng đến thế." Viên Cầm nhìn chằm chằm Hạ Đông Noãn mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn thật lâu mới tận tình nói ra những lời khuyên bảo này. Bà thật lòng hy vọng mình có thể thay đổi suy nghĩ của Hạ Đông Noãn.
Chuyện này, trong mắt bà không chỉ bất bình thường, mà còn nguy hiểm. Cảnh hôn môi vừa rồi không biết bà phải mất bao lâu mới có thể tiêu hoá nổi, huống chi lão gia và phu nhân, còn phải thừa nhận con gái mình yêu một cô gái khác, đó quả thực khó hơn lên trời.
"Con biết, nhưng yêu chính là yêu, không thể lựa chọn, cũng không thể quay đầu. Dì Cầm, nếu muốn dì phải chọn rời xa chú Long, cũng không thể phải không?"
"Chuyện đó, đại tiểu thư, chuyện đó không giống, ông ấy là đàn ông mà! Nếu không, cô lại cố gắng xem, xem có thể thích con trai không."
"Chuyện này sao có thể cố gắng được, vấn đề không phải bởi vì Hàm là nam hay nữ, mà chị ấy chính là chị ấy, mặc kệ là nam hay nữ, con đều yêu. Dì Cầm, con không xin dì hiểu cho tụi con, nhưng chỉ cần dì đừng kể cho ba mẹ con biết, được không? Con sẽ nghĩ cách để cho bọn họ chấp nhận con và Hàm, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc."
Hạ Đông Noãn cảm thấy buồn cười, việc này sao có thể cố gắng? Chuyện tình cảm nếu có thể cố gắng thì sẽ không xuất hiện nhiều người si tình phức tạp đến thế. Mà một người si tình như mình, không thể không có Y Vận Hàm.
"......"
"Dì Cầm, được không, dì nhận lời con đi mà!"
"Đại tiểu thư, không phải dì không muốn nhận lời con, nhưng mà, chuyện này dì Cầm ngần này tuổi không chấp nhận được! Khẳng định lão gia và phu nhân cũng không thể!"
"Dì Cầm, không phải con muốn dì chấp nhận, dì chỉ cần làm bộ như mình không biết là được rồi, chuyện đó cứ để con gánh vác, cho dù sau này ba mẹ con phát hiện, con cũng sẽ nói dì không biết!"
"Nhưng dì biết mà, dì không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa!"
"Nếu giờ dì nói ra, chính là đẩy con vào hố lửa! Chia rẽ uyên ương, tội lỗi lắm đó!"
"Đại tiểu thư, cô đừng làm khó tôi mà, phu nhân muốn tôi báo cho bà ấy mọi tình hình của cô!"
"Vậy dì rốt cuộc có đồng ý không, nếu dì không nhận lời, về sau con sẽ lấy nước mắt rửa mặt, không ăn không uống không ngủ, trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu, dì nhẫn tâm sao? Dì nỡ lòng nào? Không phải dì nói đã sớm coi con như con gái ruột của mình còn gì?"
"A...này...chính vì coi con như con gái ruột nên mới sốt ruột đó thôi!"
"Dì Cầm, con biết dì rất tốt với con, nhưng hiện tại con không xa chị ấy được, xa chị ấy rồi con sẽ chết mất!" Hạ Đông Noãn kéo tay Viên Cầm làm nũng, mỗi lần làm nũng đều có thể khiến dì Cầm thuận theo ý mình.
Viên Cầm nhìn vẻ mặt uỷ khuất đáng thương của Hạ Đông Noãn, tâm lại không cứng rắn nổi, nghĩ nghĩ, cũng hiểu hiện tại không nói được gì, đành phải gật gật đầu.
"Kia đại tiểu thư, cô nhận lời tôi, gặp gỡ mấy cậu con trai nhiều hơn một chút. Đàn ông con trai trên thế giới này nhiều như vậy, không cần nhất thiết phải chọn con gái, cô nói phải không?"
"Được rồi được rồi, con biết mà, con sẽ cố gắng."
Nhìn Viên Cầm gật đầu, lòng Hạ Đông Noãn cũng buông lỏng, về phần đề nghị kia thì cứ vào tai phải lại ra tai trái thôi, dù sao nói cố gắng đi gặp, cuối cùng kết quả thất bại cũng không phải lỗi của mình.
Viên Cầm nhìn Hạ Đông Noãn chỉ trả lời mình cho có lệ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong đầu vẫn là cảnh hai người hôn nhau đối với bà mà nói rất đáng sợ mà bà nhìn thấy khi mới đẩy cửa vào kia, dù thế nào cũng cảm thấy hết hồn. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện nằm viện còn một thời gian, mình có không ít cơ hội phải giả bộ như mù, Viên Cầm đột nhiên hối hận mình nhận lời. Điều này có khác gì mình thành đồng loã, phải, một người đồng loã bị hiếp bức, rất không tình nguyện.
Hạ Đông Noãn cao hứng lấy di động, cố sức nhắn một tin: "Thu phục rồi! Buổi tối tới chỗ em lấy ngôi sao may mắn nhé." cho Y Vận Hàm, còn mình thì vui tươi hớn hở nằm trên giường tiếp tục ăn nho, nghe nói rất có lợi cho việc lành vết thương. Từng trái từng trái, ngọt ngào ăn ngon cực.
Tuy Y Vận Hàm không hiểu cái gì gọi là "ngôi sao may mắn", nhưng vừa tưởng tượng cảnh Hạ Đông Noãn cầm di động liền cảm thấy buồn cười. Đợi đến tối đến phòng bệnh của Hạ Đông Noãn mới phát hiện cái gọi là "ngôi sao may mắn" thì ra là một sợi lắc tay. Có lẽ đã trải qua mới có thể cảm thấy thứ gì cũng trân quý. Một sợi lắc tay vốn không quá xuất sắc, hiện tại rơi vào mắt lại cũng mê người đến thế.
Y Vận Hàm lại thành thực bị cảm động một phen, đổi lấy vô cùng thân thiết động tay động chân với Hạ Đông Noãn, thẳng đến khi Hạ Đông Noãn phải kêu to xin ngoan dung, làm cho dì Cầm đứng trên hành lang mặt đỏ tai hồng, thật sự nghe không được, ăn không tiêu đẩy cửa vào thì cô mới dừng lại trò đùa dai của mình.
Mấy ngày sau, mỗi lần Y Vận Hàm đến thăm Hạ Đông Noãn đều cảm thấy sau lưng mình có một đôi mắt đầy phẫn nộ, ngoái đầu nhìn sẽ thấy bộ dáng không được tự nhiên lại tức giận của dì Cầm, buồn cười cực. Cô cũng không so đo, phát hiện bác gái trung niên này thật sự rất đáng yêu, không dám nói không thể nói đành phải nghẹn lại, dùng ánh mắt để thảo phạt, mười phần giống phiên bản đáng yêu của Dung ma ma trong "Hoàn Châu cách cách".
Vì không phải chịu khổ, mấy ngày sau ngoài ý muốn có thêm một tỷ muội Quế ma ma đồng bệnh tương liên, đó chính là dì Phương tới để chăm sóc Y Vận Hàm. Bất ngờ phát hiện chuyện này, Viên Cầm nhìn vẻ mặt kinh hoàng của tiểu Phương kia mà đắc ý cực kỳ, thật giống như kiêu ngạo lúc ấy phản ứng của mình không thái quá như thế, bình tĩnh hơn tiểu Phương nhiều.
Đôi trẻ có hai toà núi để dựa vào, thật ra lại càng không thèm kiêng dè. Khi Hạ Đông Noãn có thể xuống giường, hai người đi trong vườn hoa của bệnh viện, ngồi trên ghế, sờ sờ cái tay nhỏ bé, hôn hôn cái miệng xinh xinh. Mỗi lần bị Viên Cầm bắt gặp, có thể từ trên mặt bà nhìn được vẻ thống khổ khóc không ra nước mắt cộng thêm như bị táo bón, giống như đang nói: "Tiểu tổ tông, cô không thể kiềm chế một chút được à!"
Chẳng qua hai người cũng không dám lớn mật làm quá, chỉ hưởng thụ những ngày nghỉ hiếm hoi cùng những ngày thư thái hiếm có thể dính lấy nhau, cho dù ở bệnh viện cũng vui vẻ như một đôi chim câu liền cánh.
Thời gian Y Vận Hàm xuất biện sớm hơn Hạ Đông Noãn nhiều ngày, nhưng bởi vì Hạ Đông Noãn cứu mình, chỉ bằng lý do này nói với Y Thịnh, cũng danh chính ngôn thuận được cho phép tiếp tục ở lại bệnh viện chăm sóc Y Vận Hàm. Mà dì Phương lại như trút được gánh nặng, đồng tình nhìn Viên Cầm, dù sao mình cũng đã thoát ly biển khổ, có thể nhắm mắt làm ngơ, nếu không cứ tiếp tục theo dõi hai người đó, trái tim già nua của mình thêm mấy tháng nữa cũng ăn không tiêu.
Nhưng có những bí mật, không biết khi nào thì trở thành công khai, dù sao Diễm Chiếu Môn* còn có thể phát sinh, đã nói lên bí mật gì đó cũng không đáng tin cậy. Một ngày nào đó giấy sẽ không gói được lửa.
(*Diễm Chiếu Môn: chỉ các vụ scandal ví dụ như về tình dục, bị tung clip ảnh nóng.)
Hết chương 71
---------------------------------
Bách Linh: Đôi này ngược dai dẳng ghê. Mọi người comt cái gì vui vui nhảm nhảm cho tui đọc đi, toàn thả tim với hoa ko biết rep gì luôn :)))))
Danh Sách Chương: