Trước mắt vẫn là đem thân thể mấy cái đệ muội cùng Triệu thị dưỡng tốt.“Nương, mau tới ăn cơm!” Hàn Ứng Tuyết kêu.Triệu thị ở trong phòng làm một ít việc may vá, nàng nữ công tạm được, hiện giờ phân gia, chính mình cũng chỉ có thể may vài món đồ này nọ đem lên trấn bán kiếm ít tiền, trợ cấp gia đình.“Nhanh như vậy liền xong rồi?” Triệu thị buông kim chỉ trong tay, có chút kinh ngạc hỏi.“Giữa trưa ăn mì sợi, cho nên nấu rất nhanh.
Nương, ngươi nhanh ra đây ăn đi, đợi nó nguội thì ăn không ngon".“Ai, được, nương ra liền".Triệu thị vừa ra khỏi phòng, đã ngửi thấy phòng bếp truyền đến mùi hương nồng đậm.
Trong mắt kinh ngạc càng sâu, Tuyết Nhi làm mì sợi sao lại thơm như vậy? Ngay cả nàng làm đồ ăn mười mấy năm cũng không có thể nấu ra bát mì sợi thơm như vậy.Triệu thị vào phòng bếp, thấy mấy cái hài tử đang ghé vào trên bàn ăn vui sướng.Mì sợi còn có chút nóng, Hàn Ứng Võ miệng hướng về phía mì sợi thổi một hơn, chờ nó hơi nguội nguội, liền gấp không chờ nổi đem mì sợi nhét vào trong miệng.“Nương, tỷ làm mì sợi ăn thật ngon, ngươi mau nếm thử!” Hàn Ứng Võ giơ giơ chiếc đũa, chạy nhanh đỡ Triệu thị ngồi xuống, có chút gấp không chờ nổi muốn Triệu thị cũng có thể nếm thử mùi vị của mì sợi.“Nương, thật sự ăn rất ngon, ta trước giờ cũng chưa ăn qua mì sợi ngon như vậy!” Hàn Ứng Hà cũng cười nói, sau đó cái miệng nhỏ ăn mì sợi, bởi vì thỏa mãn, hai mắt đều cong thành hình trăng non.Triệu thị nhìn chén mì sợi được đặt trên bàn, phía trên còn có một cái trứng chiên.
Bề ngoài nhìn phi thường đẹp.“Nương, trứng gà cũng ăn thật ngon, chúng ta cũng đã lâu không ăn qua trứng gà.”“Đúng nha, nãi trước nay đều không cho chúng ta ăn trứng gà.”“Ta trước kia còn nhìn thấy nãi lén lút cấp trứng gà cho Ứng Kiệt ăn đâu!”Bởi vì khó được một lần ăn trứng gà, mấy cái hài tử cái miệng nhỏ đều từ từ ăn, sợ lập tức ăn hết trứng gà liền mất hết mỹ vị khó lắm mới ăn được.“Các ngươi thích ăn liền ăn nhiều một chút, nương chỗ này còn một cái trứng chiên liền phân cho các ngươi, nương ăn mì sợi là được.”Triệu thị nghe mấy cái hài tử nói đều có chút chua xót, cha mẹ nào chả muốn cho hài tử mình những thứ tốt nhất.
Chính là Hàn gia điều kiện không cho phép a, thời đại này có thể sống sót qua ngày đã không dễ dàng.“Nương, chính ngươi ăn, mỗi người đều có một cái đâu! Về sau chúng ta cũng không phải không được ăn nha!” Hàn Ứng Tuyết có chút bất mãn trừng mắt nhìn Triệu thị liếc mắt một cái.Có nàng ở đây, tự nhiên sẽ không để mấy cái đệ muội chịu khổ.
Triệu thị trong người đang mang thai, lại trải qua chuyện lão tứ mất, thân thể lại gầy yếu đi vài phần, lúc này không hảo hảo bồi bổ, thân thể khẳng định sẽ không chịu được.“Đứng nha, mẫu thân, ngươi ăn đi, chúng ta đều có đâu!”“Nương, chúng ta một cái đã đủ!”Thấy mấy cái hài tử hiểu chuyện như vậy, Triệu thị gật gật đầu, vành mắt có chút hồng hồng..