Hàn Ứng Tuyết không dám coi thường.Nếu là ở kiếp trước, người nào dám trêu chọc nàng, nàng tất nhiên sẽ làm cho họ chết một cách đau đớn nhất.Trước mắt sự việc này cũng làm những người áo đen kinh ngạt trong chốc lát.
Bọn họ nào dự đoán được tiểu thôn cô vậy mà lại có công phu.Thời điểm mấy người nhìn về phía Hàn Ứng Tuyết, phát hiện trong ánh mắt của nàng phát ra hàn quang.
Loại ánh mặt lạnh băng này, ngay cả những sát thủ như bọn họ, cũng không khỏi cảm thấy lạnh gáy!Tiểu nha đầu này là ai? Chẳng lẽ không phải là tiểu thôn cô bình thường, hay là ả ta là thị vệ của người bọn họ muốn giết?Hàn Ứng Tuyết trên mặt gợi lên nụ cười khát máu.Muốn mạng của nàng, cũng phải xem bọn họ có đủ khả năng không đã.“Giết!” Mấy người áo đen nói xong, đều đồng loạt giơ kiếm hướng tới chỗ Hàn Ứng Tuyết chém qua.Có chút gian nan tránh đi.Bọn họ người đông, bất quá Hàn Ứng Tuyết cũng biết chính mình không thể cùng bọn hắn đánh bừa.Làm một người đặc công, từ nhỏ nàng đã tiếp thu việc huấn luyện cao độ.
Từ nhỏ nàng đã khiêu chiến với những kẻ mạnh hơn mình rất nhiều, cuối cùng chiến thắng được tất cả mọi người, ngồi lên vị trí tối cao kia.Cho nên kinh nghiệm chiến đấu của Hàn Ứng Tuyết rất phong phú, giờ phút này cũng không hoàn toàn gặp bất lợi khi đối phó với bọn ho.Hàn Ứng Tuyết chọn xuống tay từ người yếu nhất trước lợi dụng những sơ hở rồi ra tay.
Cuối cùng, một đám áo đen đều ngã xuống trên mặt đất.
Mà trên mặt nàng, cũng bị dính rất nhiều máu tươi.Bản thân đã sống trên lưỡi dao từ nhỏ, nhìn những thi thể ngã xuống trước mặt, đã không có bất kỳ cảm xúc gì.Nếu hiện tại có ai đó ở đây, khẳng định sẽ cho rằng Hàn Ứng Tuyết là ác quỷ đến từ địa ngục Tu La, thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt tình vô cùng.Cũng chỉ có nàng mới biết được, sở dĩ giết người, đều là bất đắc dĩ.
Ngươi nếu như không giết họ, thì người sẽ chết chính là ngươi.Ngày thường người trong thôn gần như không đi lên núi, Hàn Ứng Tuyết chỉ đơn giản đem mấy cái thi thể xử lý một chút.Sau đó đi đến bên cạnh nam nhân áo tím, ngồi xổm xuống.Hắn trên người có rất nhiều vết thương, lớn nhỏ khác nhau, thương thật sự không nhẹ.
Nếu là không kịp thời chữa trị, phỏng chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.Hàn Ứng Tuyết có chút rối rắm rốt cuộc có nên cứu hắn hay không.Nếu cứu trở về, về sau có thể hay không dẫn tới một mối nguy hiểm? Nhưng là hiện tại mấy người áo đen kia đã chết trên tay nàng, tin tưởng bản thân đã không thể lui, cũng không có đường thối lui.Thở dài một tiếng.Trong núi cỏ dại rất nhiều, thảo dược cũng rất nhiều.
Hàn Ứng Tuyết tìm được mấy vị thảo dược sau đó đem nang nhân áo tím cõng xuống núi.Hắn một thân dính đầy máu, Hàn Ứng Tuyết tính toán không đi đường chính vào thôn, mà đi vào bằng con đường nhỏ phía sau nhà nàng, trên đường cũng không lo lắng gặp phải người nào.Cái người này lai lịch không rõ, vẫn là càng ít người biết càng tốt, để tránh những phiền toái không cần thiết..