Nhi tử Vương Thạch Đầu, Vương Đại Lỗi có đôi khi cũng sẽ vào núi săn thú.Hàn Ứng Tuyết ăn xong cơm sáng, liền đi tới nhà Vương Thạch Đầu.Buổi trưa mặt trời có chút nắng gắt.Hàn Ứng Tuyết muốn đi nhanh một chút, tranh thủ chút thời gian giữa trưa có thể về nhà.Hàn Ứng Hà còn nhỏ, cơm trưa vẫn là do nàng chuẩn bị.Thời điểm Hàn Ứng Tuyết tới nhà Vương Thạch Đầu, liền nhìn thấy một hán tử ở trần không mặc áo đang ngồi chẻ củi.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, một thân cơ bắp dưới ánh sáng hiện lên cực kì đẹp đẽ.Hàn Ứng Tuyết trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngời, dáng người như vậy, nếu là ở hiện đại, không biết đã làm điên đảo biết bao nhiêu cô nương.Hán tử một bên chẻ củi, một bên theo động tác trên tay phát ra âm thanh có tiết tấu “Hắc, hắc ——” thanh.Nhà Vương Thạch Đầu ở trong thôn cũng coi như là trung đẳng.
Hai vợ chồng an phận sinh hoạt, trong nhà ba cái nhi nữ, Vương Đại Lỗi có đôi khi vào núi săn thú, săn được một ít cũng có thể đem lên trấn bán, cho nên một nhà Vương Thạch Đầu trôi qua cũng có thể gọi là tốt.“Vương đại thẩm!” Hàn Ứng Tuyết âm thanh thanh thuý giống như chim hoàng oanh hô lênHán tử đang chẻ củi bỗng dưng nghe được âm thanh nữ tử, vội vàng dừng lại động tác trên tay, vừa quay đầu liền thấy Hàn Ứng Tuyết đứng trong sân, mặt tức khắc đỏ bừng.
Buông xuống cái rìu trong tay, vội vàng chạy vào bên trong nhà.Vương đại thẩm đang ở trong phòng bếp cọ nồi, nghe được âm thanh Hàn Ứng Tuyết gọi, cười ha hả đi ra, hỏi: “Tuyết nha đầu, ngươi tìm thím làm gì nha?”“Ta nghe mẹ ta nói Lỗi đại ca có đôi khi cũng vào núi săn thú, ta muốn mượn công cụ săn thú một hôm.”Vương đại thẩm nghe xong, có chút kinh ngạc hỏi: “Tuyết nha đầu, ngươi cũng muốn vào núi săn thú sao? Nơi đó rất nguy hiểm, ngươi là nữ hài tử cũng không thể tùy tiện đi loạn a".Hàn Ứng Tuyết cười cười.Này phản ứng của Vương Đại thẩm cùng phản ứng của Triệu thị thật đúng là không có sai biệt.“Thím, ta cũng bất mãn lời ngài nói, hiện giờ cha ta mất.
Nương ta còn đang trong thời gian ở cữ.
Trông cậy vào số lương thực được gia nãi cấp cho, phỏng chừng không bao lâu nữa chúng ta đều bị chết đói.
Trong nhà đệ muội còn nhỏ, thật không còn biện pháp nào khác ta mới đi lên núi.
Nếu vận khí tốt còn có thể săn được vài con thú, bán đi, cuộc sống trôi qua cũng có thể dễ chịu một chút."Hàn Ứng Tuyết nói làm Vương đại thẩm không khỏi động tâm.Tuyết nha đầu cũng là một cái hài tử hiểu chuyện, hiện giờ một nhà lão tứ đã phân gia, cái gì cũng không có.
Nếu thật sự trong tay cũng không có chút tiền, mấy cái hài tử nơi nào còn có thể sống.Tuyết Nhi tuổi còn nhỏ, lại có cái dự định như vậy, cũng là vì hoàn cảnh trong nhà.Nhà nàng cũng là nghèo khổ, trong nhà thu hoạch miễn cưỡng cũng đủ gia đình mình ăn.
Ngày thường còn có thể trợ giúp được một chút cho nhà Hàn lão tứ, nhưng thật sự cũng không thể hoàn toàn chiếu cố được bọn họ.Vương đại thẩm gật gật đầu, “Đại Lỗi đúng là có một ít dụng cụ, ta đây đi nói hắn đưa cho ngươi.
Tuyết nha đầu, hay là thím nói đại Lỗi cùng ngươi vào núi, có chuyện gì cũng có thể chiếu cố nhau.
Đường núi hắn cũng quen thuộc một ít.”Hàn Ứng Tuyết nghe xong, vốn định cự tuyệt, nàng không thích phiền toái người khác.
Nhưng lại không muốn Vương đại thẩm lo lắng, cũng gật đầu đồng ý.“Đại Lỗi ——” Vương đại thẩm giương giọng gọi một câu.Hàn Ứng Tuyết thấy hán tử vừa mới chẻ củi mặc áo vải thô đi tới.Hoá ra hắn chính là Vương Đại Lỗi.Vương Đại Lỗi đi ra tới, ngắm Hàn Ứng Tuyết liếc mắt một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu, cả khuông mặt đều đỏ lên.“Nương, ngươi tìm ta làm gì?” Vương Đại Lỗi âm thanh thô bạo hỏi.“Tuyết Nhi muốn vào núi, ngươi bồi nàng vào núi một chuyến đi, đi đem trong nhà dụng cụ săn trong nhà mang ra.”.