Lúc này là một con gà rừng.
Vương Đại Lỗi cũng dùng một mũi tên bắn trúng con mồi.Hàn Ứng Tuyết cũng đại khái hiểu được cách thức săn thú.Đời trước nàng cũng có luyện tập bắn cung tên, đối với tài bắn cung của mình cũng vô cùng tin tưởng.Đi vào sâu bên trong, con mồi cũng xuất hiện nhiều hơn.Thấy trong bụi cỏ có động tĩnh, Hàn Ứng Tuyết từ trên vai rút ra một mũi tên, đặt lên cây cung kéo dây hướng đến vị trí con mồi một mũi tên bắn tới.Con mồi ngã xuống đất.Mà một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt Vương Đại Lỗi.Vương Đại Lỗi đứng ở cách đó không xa, nghe thấy trong bụi cỏ động tĩnh.
Liền nhìn thấy Hàn Ứng Tuyết thuần thục rút ra mũi tên, đặt ở trên cung tên kéo dây, hai mắt nhìn chằm chằm vị trí của con mồi, ánh mắt lộ ra chút kiên nghị.
Thời điểm mũi tên từ trong tay nàng bắn ra, cũng phảng phất mang theo một chút sức mạnh to lớn.Một màn bắn tên tuyệt diệu!Vương Đại Lỗi xem có chút ngây người.
Hắn như thế nào không biết tài bắn cung của Hàn Ứng Tuyết lại tốt như vậy? Nếu nói là Hàn Ứng Tuyết mới vừa rồi học được từ hắn, dù có bị đánh chết hắn cũng đều không tin.
Nhưng là trước kia Hàn Ứng Tuyết là cái ngốc tử, thời gian gần đây mới trở lại bình thường.
Nếu là mấy ngày này học bắn tên, như vậy cũng không đúng, nhà nàng mũi tên cung tiễn đều không có.
Lấy cái gì mà học đâu? Như vậy trong khoảng thời gian này, cũng không có khả năng luyện được tài bắn cung tốt như vậy.Thời điểm Vương Đại Lỗi còn đắm chìm trong suy nghĩ, Hàn Ứng Tuyết hưng phấn hướng chỗ con mồi chạy qua.Lần đầu đi săn, liền bắn trúng con mồi.
Có thể không vui sao.Hàn Ứng Tuyết săn được một con gà rừng.
Nhìn trọng lượng, có thể nặng hơn con gà mái nhà một tí, ít nhất cũng được năm sáu cân.Gà nhà không thể so được với gà rừng.
Gà rừng không chỉ dai ngon, mà đem đi bán cũng được giá cao.Hàn Ứng Tuyết xách con gà rừng lên, đi đến trước mặt Vương Đại Lỗi, ở Vương Đại Lỗi trước mắt quơ quơ tay, trên mặt đầy tươi cười.“Đại lỗi ca, ngươi nhìn xem, con gà rừng này cũng thật lớn!”Vương Đại Lỗi lúc này mới phản ứng, cười nói: “Đúng vậy, ngày thường ta săn được gà rừng cũng không có lớn giống vậy, Tuyết Nhi thật sự rất lợi hại!”“Ha hả, cũng không nhìn xem bổn cô nương là ai!” Hàn Ứng Tuyết giơ giơ cằm lên.Vương Đại Lỗi bị bộ mặt tràn đầy tự tin của Hàn Ứng Tuyết mê hoặc.
Đều nói lúc nữ nhân tự tin là đẹp nhất, điều này hiển nhiên cũng áp dụng đối với Hàn Ứng Tuyết.Vương Đại Lỗi cảm thấy Hàn Ứng Tuyết cùng nữ hài tử trong thôn bất đồng.“Tuyết Nhi, tài bắn cung này của ngươi là ai dạy, lợi hại như vậy?” Vương Đại Lỗi vẫn là kìm nén không được trong lòng tò mò, hỏi.Hàn Ứng Tuyết nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nếu là nàng nói thật.
Cũng không có ai tin tưởng lời nàng nói, ai dám tin tưởng nàng là từ thế giới khác xuyên qua.
Đợi đến lúc nói ra, sợ rằng ai cũng cho rằng nàng là yêu quái.Hàn Ứng Tuyết bịa đại một cái lý do, “Mới vừa rồi nhìn thấy ngươi bắn, ta liền đi theo học a.
Cảm giác cũng không có khó, ha ha!”Hai người lại tiếp tục săn trong chốc lát.
Nhìn canh giờ, Hàn Ứng Tuyết cảm giác nên đi xuống núi.
Trở về nấu cơm cho các đệ muội.Hai người thu được thành quả phong phú.Vương Đại Lỗi là bồi nàng vào núi săn thú, hắn săn được con mồi, Hàn Ứng Tuyết đương nhiên sẽ không lấy.
Hai người con mồi ai săn được thì lấy để riêng ra.Hàn Ứng Tuyết lần đầu tiên vào núi, săn được năm con thỏ hoang, ba con gà rừng.
Vương Đại Lỗi cũng không kém, săn được ba con thỏ hoang, hai con gà rừng.Hai người trên lưng cõng con muồi hướng trong thôn đi tới.“Tuyết Nhi, ngươi cũng thật lợi hại, săn còn được nhiều con mồi hơn cả ta!” Vương Đại Lỗi nói, đồng thời.
Trong lòng đối với Hàn Ứng Tuyết bội phục càng sâu.
Rõ ràng nàng là lần đầu tiên vào núi, mà ngay cả hắn là thợ săn cũng so không lại nàng..