Hàn Ứng Tuyết trong lòng cũng vô cùng vui sướng, đợi cầm được bạc trong tay, lại có thể đi mua sắm một phen.Lúc này đây trong nhà có thêm một cái thùng cơm, cũng nên mua thêm một ít lương thực trở về!“Tuyết Nhi, hôm nay chúng ta thu hoạch cũng không ít a!” Hồ Tiểu Lệ vui vẻ cười rộ lên.Hồ Tiểu Lệ trong tay xách theo thỏ hoang cùng gà rừng, Hàn Ứng Tuyết đem con hưu khiêng tới trên vai, hai người vui sướng đi xuống núi.Đã gần tới giờ cơm trưa, Hàn Ứng Tuyết còn muốn trở về nấu cơm cho mấy cái đệ muội ăn.Đi ngang qua nhà Hồ Tiểu Lệ, Hồ Tiểu Lệ hỏi: “Tuyết Nhi, mấy thứ này cầm về nhà ngươi đi, sáng mai chúng ta đem lên trấn bán!”Hàn Ứng Tuyết gật đầu, nhìn thỏ hoang cùng gà rừng trong tay Hồ Tiểu Lệ nói, nói: “Gà rừng ngươi lấy về một con đi, hầm cho Tiểu Vũ ăn, bồi bổ thân mình, nhìn hắn gầy gò chả khác gì cọng giá.”Hồ Tiểu Lệ vội xua xua tay, từ chối nói: “Như vậy sao được, Tuyết Nhi, ngươi có thể mang theo ta cùng đi săn thú đã là giúp đỡ ta rồi, ta sao có thể xách thứ này trở về! Ta không thể lấy, không thể lấy!”Hàn Ứng Tuyết thấy bộ dáng vừa sốt ruột vừa nghiêm túc của Hồ Tiểu Lệ, cười nhạo một tiếng, “Được rồi, đừng nói nhiều, kêu ngươi cầm về thì ngươi liền cầm về đi.”“Tuyết Nhi……”“Đừng cùng ta nhiều lời, nếu muốn tiếp tục cùng ta săn thú, liền cầm về đi!”Hồ Tiểu Lệ bị Hàn Ứng Tuyết nói như vậy cũng không có cách nào, cuối cùng gật gật đầu, đồng ý.
Nhìn Hàn Ứng Tuyết hai mắt đều có chút mông lung.“Tuyết Nhi, ngươi đối với ta thật tốt.
Từ nay về sau, ngươi chính là bằng hữu tốt nhất của Hồ Tiểu Lệ ta, về sau ngươi nếu là gặp cái gì khó khăn, dù có lên núi đao xuống biển lửa ta cũng nguyện ý giúp ngươi!” Hồ Tiểu Lệ đối với Hàn Ứng Tuyết chân thành nói.“Hắc hắc, biết ta đối tốt với ngươi là được, về sau ta còn muốn dẫn theo ngươi đi kiếm tiền đâu, chúng ta về sau đều ăn sung mặc sướng, đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện, chút đồ vật này không tính là cái gì!”Hồ Tiểu Lệ nhìn Hàn Ứng Tuyết, gật gật đầu, nếu là người khác nói những lời này, nàng không tin, nhưng là Hàn Ứng Tuyết nói, nàng tin!Hai người đi tới trước nhà Hồ Tiểu Lệ, đem gà rừng bỏ xuống.Hồ Tiểu Vũ thấy hai người mang theo nhiều đồ vật trở về, hai mắt không khỏi trừng lớn.
Nhưng là ngại Hàn Ứng Tuyết còn đang ở đây, Hồ Tiểu Vũ lui ra phía sau, không dám nói lời nào.Thật là cái hài tử sợ người lạ!Hồ Tiểu Lệ cười kéo Hồ Tiểu Vũ qua, nói: “Tiểu Vũ, đêm nay tỷ hầm canh gà cho ngươi uống! Hắc hắc, còn cho ngươi ăn đùi gà nữa!”Hồ Tiểu Vũ nghe xong, hai mắt phát sáng.
“Tỷ, là thật sao?”“Đương nhiên là thật!”Hồ Tiểu Lệ xách gà rừng trong tay quơ quơ trước mặt Hồ Tiểu Vũ, nói: “Thấy sao.
Còn nghĩ rằng tỷ lừa ngươi nữa không!”“Thật tốt quá, ta đã lâu, đã lâu chưa được ăn qua thịt gà!” Hồ Tiểu Vũ liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt mong chờ nhìn Hồ Tiểu Lệ.Mặc dù Hồ Tiểu Vũ là cái hài tử ngượng ngùng, nhưng bản tính tham ăn thì vẫn giống như bao đứa trẻ khác.“Mau cảm ơn Tuyết tỷ tỷ, thứ này chính là nàng đưa cho ta!”Hồ Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng nhìn Hàn Ứng Tuyết, thấp giọng nói: “Cảm ơn Tuyết tỷ tỷ!”“Không cần cảm tạ!”“Tuyết Nhi, ta đi hái cho ngươi ít rau xanh đi! Nhà ngươi phân gia, cũng không có vườn rau.
Trong nhà rau xanh khẳng định không có đi!” Hồ Tiểu Lệ quan tâm nói.Hàn Ứng Tuyết gật gật đầu, rau xanh nhà nàng đúng thật là không có, rau lúc trước mua trên trấn cũng đã ăn hết.
Nàng cũng biết Hồ Tiểu Lệ muốn lấy thứ khác cảm tạ nàng, nếu như vậy, cũng không cần cự tuyệt hảo ý của nàng ấy.Hồ Tiểu Lệ gia vườn rau cũng không phải là rất lớn, nhưng là có rất nhiều loại rau.Nhìn đám rau xanh mướt mát, thật đúng là làm người khác phát thèm.“Tuyết Nhi, ngươi nhìn xem, muốn ăn thứ gì, ta trích cho ngươi!”.
Danh Sách Chương: