Trên đời này không có cái gọi là bỗng nhiên, mọi thứ bắt đầu đều có nguyên nhân của nó, nếu không phải là định mệnh sắp đặt thì cũng là do mỗi cá nhân tạo nên. Khang Bất Dịch mỗi ngày đều sang nhà Du Uyên Nhi ăn cơm ba bữa như một thành viên thực sự của gia đình, mỗi buổi chiều đều nán lại kèm cho cô học, chính từ đó tình cảm của cả hai âm thầm lớn lên, thành tích của cả hai trong lớp cũng được nâng lên, và nguyên nhân cũng chỉ có hai người và mẹ cô biết.
Có người nói Khang Bất Dịch gặp đúng người, có người lại nói họ sẽ chống mắt lên xem anh tử tế đến bao lâu, dù là khen hay chê vẫn không một ai dám công khai bàn luận về anh, chỉ âm thầm trao đổi với nhau trong những nhóm chat riêng tư của học sinh trong trường.
Kết thúc kỳ thi cuối năm, kết quả Du Uyên Nhi nhận được hoàn toàn ngoài mong đợi, những gì Khang Bất Dịch ôn cho cô đều đánh trúng vào trọng tâm, không lan man dài dòng lại rất dễ nhớ.
Nhìn điểm cao trên bài thi được phát của Du Uyên Nhi, Ái Ái ngạc nhiên cảm thán: “Bé nhỏ, đến thời rồi?”
Du Uyên Nhi mỉm cười ngại ngùng, trong lúc Ái Ái không để ý cô liền xoay đầu ra sau nhìn Khang Bất Dịch, anh ngồi tựa lưng vào ghế, bình thản nhìn cô với vẻ mặt vô cảm xúc như thường ngày, cô đã quen với việc anh không bày tỏ thái độ ra bên ngoài nhưng cô biết anh đang rất hài lòng.
Ngay khi Du Uyên Nhi vừa quay lên, Khang Bất Dịch cúi đầu cong môi cười, dáng vẻ lạnh lùng trở nên hứng khởi.
Lý Vũ Hàn quan sát từ đầu đến cuối, anh tựa lưng vào tường nhìn Khang Bất Dịch bằng vẻ mặt khinh bỉ, đã thích con gái nhà người ta đến mức đánh mất đi dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, vậy mà vẫn cố giả vờ tỏ ra không bận tâm, quả nhiên không nên cố hiểu những người đang yêu.
Kỳ thi kết thúc, học sinh khối mười một trở nên nôn nao bàn kế hoạch về việc tham gia chuyến huấn luyện sắp tới, tất cả sẽ có thời gian ở cạnh nhau suốt tha hồ chơi đùa trước khi phải lao vào cuộc sống học hành vất vả, song song với đó là căng não ôn thi đại học.
Cuối tháng năm bắt đầu kỳ nghỉ hè, Khang Bất Dịch đến một quán nước làm Bartender, Du Uyên Nhi được bố xin vào công ty làm thời vụ chạy vặt cho ông. Cứ mỗi buổi chiều tan làm, Du Uyên Nhi sẽ ghé sang quán nước Khang Bất Dịch làm để cùng anh về nhà cô ăn cơm.
Những thói quen nhỏ dần lớn lên theo từng ngày, âm thầm ăn sâu vào tiềm thức của Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi. Vẫn còn nhớ ngày đầu thực sự tiếp xúc với nhau, cô đã rất sợ anh bởi tin đồn anh là một kẻ bạo lực thêm cả bề ngoài lạnh lùng của anh, nhưng hai tháng kể từ ngày hôm đó, trong mắt cô anh không chỉ đơn giản là một người bạn thân thiết, mà anh là bạn trai cô, với tư cách một người bạn gái thì việc lo lắng và chăm sóc cho anh cũng như một trách nhiệm nên làm.
So với ngày đầu, nét mặt của Khang Bất Dịch ở khi ở bên cạnh Du Uyên Nhi đã mềm dịu hơn rất nhiều, không còn sự khó chịu lạnh lẽo, tuy anh không thể hiện nhiều cảm xúc ra ngoài nhưng cô đều có thể cảm nhận được qua ánh mắt của anh.
Hai hôm trước ngày xuất phát lên đường tham gia khóa huấn luyện, Du Uyên Nhi và Ái Ái có hẹn cùng nhau đi mua đồ để chuẩn bị mang đến chổ tập huấn.
Trong siêu thị, vẻ mặt Ái Ái là một bầu trời bất mãn khi đi bên cạnh nghe thấy Du Uyên Nhi liên tục tự hỏi “Cái này có hợp với Bất Dịch không nhỉ?”, “Con trai vẫn phải xài kem chống nắng, mua cho Bất Dịch chắc cậu ấy không từ chối đâu”,... Ngày trước chỉ cần nghe đến tên Khang Bất Dịch đã vội tránh thật xa, giờ đây cô bạn đang chìm trong bể tình của Ái Ái chỉ cần mở miệng đều nhắc đến Khang Bất Dịch một cách vô cùng tình cảm.
“Bé nhỏ, cậu bị Khang Bạo Lực tẩy não rồi à?”
Du Uyên Nhi đang lựa kem chống nắng liền quay ngoắt qua nhìn Ái Ái bằng vẻ mặt nghiêm trọng, lên tiếng nhấn mạnh: “Không được gọi cậu ấy như vậy nữa, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều”
Ngày Du Uyên Nhi phát cuồng Khang Bất Dịch mà bất chấp ra mặt bảo vệ anh cũng đã đến, Ái Ái nhếch môi cười như không, đáp cho có: “Vâng, thưa bạn gái của Khang Bất Dịch”
Cả biểu cảm lẫn nội tâm của Du Uyên Nhi đều bối rối trước cách gọi của Ái Ái, sự thật không sai nhưng vẫn cảm thấy hơi thân mật quá mức, cô cười mất tự nhiên tiếp tục quay lại lựa đồ.
Nói về Khang Bất Dịch khiến Du Uyên Nhi liền bị phân tâm, tưởng tượng đến những ngày tháng sắp tới có thể ở cùng anh một chổ, nhìn thấy được gương mặt ngái ngủ của anh mỗi buổi sáng và dáng vẻ buồn ngủ của anh mỗi buổi tối, nghĩ đến thôi cô đã cảm nhận được một Khang Bất Dịch vừa trẻ con vừa gần gũi như bao nam sinh khác.
“Đang yên đang lành tự nhiên có Khang Bất Dịch đi chung, ở trường đã phải tìm đường tránh cậu ta, đến khu huấn luyện lại phải tiếp tục, bình thường mấy cái hoạt động ở trường cậu ta đâu có tham gia, nay cùng đi là có ý gì chứ?”
“Thì còn gì nữa, chắc chắn là do bạn gái cậu ta rủ rồi”
“Cũng phải, mà chắc con nhỏ đó không phải loại tử tế gì đâu, có ai con gái nhà lành lại đi hẹn hò với tên ăn chơi hư hỏng đó”
Cách một dãy hàng hóa, giọng nói hai nữ sinh vang rõ mồn một, Ái Ái nghe thấy bọn họ nói xấu Du Uyên Nhi liền xông máu định đi dằn mặt một trận nhưng Du Uyên Nhi lại giữ tay cô ngăn lại khiến cô vừa khó hiểu vừa tức giận: “Tụi nó đang nói cậu đấy”
“Bỏ đi, một người mười ý, đừng để mọi chuyện thêm rắc rối”
Ái Ái thở dài hậm hực nhẫn nhịn, Du Uyên Nhi mơ hồ khó hiểu trước lời nói của hai nữ sinh kia: “Chẳng phải Bất Dịch đã thay đổi rất tốt rồi sao? Tại sao bọn họ lại vẫn có ác cảm với cậu ấy như vậy?”
Nghe đến Ái Ái cười lạnh trước dáng vẻ ngây ngô của Du Uyên Nhi, cô chậm rãi giải thích: “Ngốc, Khang Bất Dịch chỉ tốt với cậu, đối với người khác cậu ta vẫn chỉ là một kẻ cuồng bạo, cậu ta không đánh người trước mặt cậu không có nghĩa là cậu ta không còn động thủ”
Tâm tình của Du Uyên Nhi trở nên tuột dốc không phanh, cô không tin Khang Bất Dịch sau lưng cô vẫn đánh người, suốt khoảng thời gian ở cạnh anh ôn thi đến khi nghỉ hè, tính tình anh đã điềm đạm rất nhiều, cũng rất hiếm khi nổi nóng thì không thể nào giống như người khác nói.
Danh Sách Chương: