• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi cùng Ái Ái rời khỏi siêu thị, Du Uyên Nhi mang đồ về nhà rồi đến quán Khang Bất Dịch đang làm việc. Hầu hết nhân viên trong cửa hàng đều biết Du Uyên Nhi, lúc cô đến quản lý của cửa hàng vừa nhìn thấy cô đã nói cho cô biết Khang Bất Dịch đang ở cửa sau của quán.

Theo như lối quản lý chỉ dẫn, Du Uyên Nhi ra phía sau bếp của cửa hàng, ở cửa sau có dẫn ra một lối thoát hiểm nhỏ, khi cô vừa đưa đầu ra khỏi cửa tìm Khang Bất Dịch thì bắt gặp anh ngồi trên bậc cầu thang dẫn lên lối thoát tầng hai của quán, trên tay anh vẫn là điếu thuốc đang cháy dở, những làn khói trắng đục từ mũi miệng anh phả ra vô cùng thuần thục, đối diện anh là một người đàn ông xấp xỉ ba mươi, ăn mặc rất phong lưu phóng khoáng lại có chút hư hỏng, gương mặt đặc biệt mang theo nụ cười nhếch môi rất quyến rũ.

Trong lúc Du Uyên Nhi đang nghĩ xem người đàn ông đó là ai thì anh ta đã nhìn thẳng về hướng cô với một nụ cười mang theo dụng ý phía sau. Khang Bất Dịch cũng theo tầm mắt anh ta mà quay đầu nhìn, đến khi chạm mắt với cô, con ngươi anh đảo nhẹ, thẳng tay vứt điếu thuốc xuống đất dùng mũi giày chà lên dập tắt.

Khang Bất Dịch cùng người đàn ông đó nói thêm một hai câu, người đàn ông đó gật đầu rồi nhìn Du Uyên Nhi thêm một lần nữa mới rời đi. Sau khi người đàn ông kia đi khỏi, Khang Bất Dịch đi đến chổ Du Uyên Nhi đang đứng, tùy hứng hỏi: “Sao nay đến sớm vậy?”


Du Uyên Nhi không vui nhìn Khang Bất Dịch, biểu cảm có chút giận dỗi, cố ý nói: “Không đến sớm thì làm sao biết được cậu lén hút thuốc?”

“Hút công khai không thấy sao?” Khang Bất Dịch thản nhiên vừa đáp vừa cất bước trở vào trong, đi được vài bước quay đầu lại vẫn thấy Du Uyên Nhi đứng yên một chổ nhìn xuống đất không chịu đi cùng, anh buộc phải quay trở lại kéo cô đi.

Lên tầng hai cũng là nơi Khang Bất Dịch làm việc, nơi dành cho những người thích không gian yên tĩnh thưởng thức rượu pha chế, giờ đông khách nhất là buổi tối vào những ngày cuối tuần.

Du Uyên Nhi theo Khang Bất Dịch lên tầng trên không lâu thì có người mang cơm chiều cho anh, do không báo trước nên chỉ có một phần cơm. Dù nói là cùng nhau ăn nhưng cô chỉ ngồi dùng hai tay chống cằm, khóe môi trễ xuống, tâm mắt dừng lại một chổ không động.

Khang Bất Dịch quan sát bộ dạng của Du Uyên Nhi suốt năm phút liền, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Muốn gì?”

Lúc này Du Uyên Nhi mới rời mắt khỏi mặt bàn nhìn qua Khang Bất Dịch, không nói lời nào chỉ đơn giản là nhìn anh để anh tự hiểu, không mở lời ép buộc anh, cũng không bắt anh phải làm theo ý cô, thay vào đó cô sẽ để anh tự nguyện.

Từ lúc chạm mặt ở cửa sau Du Uyên Nhi đã bắt đầu bày ra bộ mặt không vui không nói không ăn, Khang Bất Dịch vẫn phải chịu thua trước lấy hộp thuốc lá hình chữ nhật có bề dày mỏng trong túi quần sau ra vứt lên bàn ngay trước mặt cô.

Khóe môi Du Uyên Nhi suýt nữa đã cong lên cao vì kích động, may mà vẫn kịp khống chế mím chặt nhịn lại, vẻ mặt trông không quan tâm nhưng tay lại lấy hộp thuốc bỏ vào giỏ tịch thu không cho Khang Bất Dịch hút nữa.

Khang Bất Dịch bên ngoài cười lạnh bất lực, bên trong lòng dạ lại nhảy tưng tưng vì sung sướng, được người mình thích quản từng li từng tí thật sự không có gì hạnh phúc hơn. Sống trong tự do tự tại không ai quản trong thời gian dài đã đủ khiến Khang Bất Dịch muốn tìm một chốn bình yên, muốn cô gái anh thích lo cho anh từng bữa ăn giấc ngủ, và kể cả việc giúp anh bỏ những thói hư tật xấu.


Năm đó lần đầu gặp Du Uyên Nhi, một Khang Bất Dịch đang bế tắc với gia đình như bừng sáng khi gặp cô, ngoại hình cô tuy không đẹp, lại còn mít ướt dễ dụ, khi ấy anh chỉ nghĩ lúc cô lớn lên nhất định sẽ trở thành một thiếu nữ ngọt ngào dịu dàng, cũng chính suy nghĩ ấy khiến anh rung động đầu đời.

Cả một buổi tối bận rộn pha chế rượu cho khách, lúc Khang Bất Dịch có thời gian nhìn lại Du Uyên Nhi phát hiện cô vẫn ngồi yên trên sàn trong góc quầy xem phim trên điện thoại, những lúc cười đến run người cũng không phát ra tiếng. Anh ngồi xuống cạnh cô liếc mắt xem nội dung, đôi chân đã dài đến mức không thể duỗi thẳng, trong khi chân Du Uyên Nhi duỗi ra vẫn còn dư khoảng trống với mặt đứng của quầy.

Ngồi chưa nóng chổ, Khang Bất Dịch liền đứng lên mở ngăn mát tủ lạnh lớn lấy một đĩa cherry đã rửa sạch mang đến ngồi cạnh đưa cho Du Uyên Nhi. Cô nhìn thấy đĩa cherry đắt tiền trong tay anh vội lắc đầu thì thầm: “Không được đâu, nhỡ ông chủ biết sẽ trừ lương cậu đấy”

Dáng vẻ Khang Bất Dịch không mấy bận tâm, ngược lại còn trông giống một ông chủ hơn, Du Uyên Nhi dù có lưỡng lự cũng không cầm lòng nổi mà lấy ăn. Qua một lúc yên tĩnh không ai nói với ai lời nào, Du Uyên Nhi lén liếc nhìn nét mặt của Khang Bất Dịch, cẩn trọng hỏi vào chủ đề khiến cô đã mãi nghĩ ngợi cả một buổi tối.

“Bất Dịch, người đàn ông đến tìm cậu lúc chiều là ai vậy?”

“Làm gì?”

“Bất Dịch, cậu đừng làm việc phi pháp, tương lai tươi đẹp phía trước sắp có thể chạm vào, cậu đừng để một chút nổi hứng nhất thời mà đánh mất đi” Du Uyên Nhi ngồi thẳng người nghiêm túc giải thích lẫn khuyên răn.

“Cậu lấy quyền gì để quản chuyện riêng của tôi?” Khang Bất Dịch bình thản hỏi.

“Mình là bạn gái cậu” Du Uyên Nhi rành mạch đáp.


Bị hớ một phen, Khang Bất Dịch ngại ngùng hắng giọng, không giấu giếm mà nói sự thật với người bạn gái có quyền này: “Anh ta đến để hỏi tôi về việc đến quán bar của anh ta làm, cậu thấy thế nào?”

Được Khang Bất Dịch hỏi ý, Du Uyên Nhi vừa sững sờ lại vừa vui sướng, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu phản đối: “Không được, nơi đó rất phức tạp, không thích hợp để đến”

Thừa biết trước câu trả lời, Khang Bất Dịch buồn cười vẫn cố ra kiêu ngạo khoe khoang: “Hè năm nào tôi cũng đến làm, do năm nay đi huấn luyện quân sự mới không tham gia”

“Hè năm nào cậu cũng đến?” Sắc mặt Du Uyên Nhi trở nên kém đi, những nơi thế kia cô thấy trên mạng nếu không có những cô gái ăn mặc hở hang thì cũng lén dùng chất cấm, Khang Bất Dịch vẫn còn là vị thành niên đến những nơi thế kia hoàn toàn không nên.

Nói đến không vừa ý Du Uyên Nhi lại bày ra vẻ mặt bí xị, so với những ngày đầu cô tỏ ra sợ sệt thì nay Khang Bất Dịch đã quay ngược lại sợ cô, anh vờ vu vơ nói cho cô yên tâm: “Có lẽ sau này cũng không còn thời gian để đến”

Khang Bất Dịch vừa nói xong thì Du Uyên Nhi liền cong môi cười hài lòng, anh biết cô chỉ vì lo lắng nên mới muốn xen vào những chuyện riêng của anh, dù vậy anh không hề thấy phiền, ngược lại những gì cô làm đều là những gì anh muốn nhận được từ cô.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK