• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Du Uyên Nhi vẫn chưa dám tin mẹ cô lại đồng ý dễ dàng, cô nửa mừng nửa lo hỏi lại: “Thật ạ?”

“Đương nhiên là thật, dù sao Bất Dịch nó cũng là con trai, nhà cửa quần áo không ai lo, con qua đó xem như giúp thằng bé là tốt quá rồi, sao lại không đồng ý” Mẹ Du nghiêm túc phân tích, tỏ ra vô cùng thấu hiểu, vội thúc giục: “Con cứ lo ôn thi đi, đồ đạc quần áo mẹ sắp xếp cho, tới bữa đó mang đi là xong”

“Cảm ơn mẹ” Du Uyên Nhi mừng rỡ nhào đến ôm chầm lấy mẹ Du trong phấn khích, cô không thể biết được mẹ cô đang trừng mắt đe dọa không cho Du Hiên Hạo và bố mở lời phản đối.

Mẹ Du vỗ vỗ lưng Du Uyên Nhi, nói: “Được rồi, mau đi ôn bài đi”

Đợi Du Uyên Nhi lên lầu, Du Hiên Hạo mới có thể bộc phát sự bức xúc: “Mẹ, mẹ đang tiếp tay cho giặc đấy”

“Con thì biết gì, con xem em con từ bé đến lớn chỉ có mỗi Bất Dịch chịu ở bên con bé, bây giờ có cơ hội phải mau chóng tìm cách gả em con đi, em con không gả đi thì con đừng mơ mà mẹ lấy vợ về cho con nhé?!” Mẹ Du dùng tông giọng vừa đủ nghe tuôn một tràng, xong quay qua đe dọa chồng: “Ông không nhớ con gái bạn ông bỏ nhà theo trai vì gia đình phản đối sao, chúng ta phải cởi mở một chút, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng biết ai mà đòi trách nhiệm”


Du Hiên Hạo và bố Du bị mẹ Du tẩy não, người sợ không được lấy vợ, người sợ con gái bỏ nhà đi, chỉ đành thuận theo ý mẹ Du, dù sao Du Uyên Nhi cũng đã lớn không thể cứ mãi giữ khư khư trong nhà rồi lại cấm đoán đủ điều.

Khang Bất Dịch ở nhà nghe xong cuộc gọi báo của Du Uyên Nhi, anh nhếch môi cười đắc ý, thật ra anh cũng muốn đợi đến khi kết hôn mới tính đến chuyện sống chung, nhưng thời gian của anh bận rộn tối mặt tối mày không gặp được cô, chi bằng sống chung nhà sáng ra tối vào đều thấy mặt nhau.

Cùng lúc đó, Du Hiên Hạo trong phòng gọi điện cho Ái Ái, câu đầu tiên liền thông báo: “Ái Ái, đợi em thi đại học xong anh sẽ sang hỏi cưới em”

“CÁI GÌ!!!”

Tiếng Ái Ái hét lên khiến Du Hiên Hạo suýt điếc cả tai, anh đưa điện thoại ra xa rồi lại áp lại gần tiếp tục nói: “Mẹ anh chuẩn bị dọn nhà cho anh lấy vợ, không lấy em thì lấy ai, không cần bất ngờ như vậy”

Ái Ái hừ lạnh lớn tiếng, lên giọng phản bác: “Em không muốn, em còn trẻ như vậy sao có thể giam cuộc đời vào hôn nhân sớm được”

“Không sao, vậy em sang nhà anh ở, ở chán rồi cưới”

“Bái bai”

“Ể...” Du Hiên Hạo ngơ ngác khi bị Ái Ái ngắt ngang máy, lúc này mới thầm cảm thán Khang Bất Dịch tài giỏi vì dụ dỗ được em gái anh.

Ngẫm nghĩ một lát, Du Hiên Hạo liền lướt danh bạ gọi điện cho Khang Bất Dịch để chỉ trích: “Khang Bất Dịch, sao cậu dám lừa em tôi đến sống với cậu?”

“Chuyện trước sau thôi” Khang Bất Dịch bình thản đáp: “Chẳng lẽ anh muốn tôi đùa giỡn với Uyên Nhi rồi quốc ngực truy phong? Những gì tôi làm đều rất nghiêm túc”

Du Hiên Hạo khẽ thở dài, xuống giọng tỉ tê: “Tôi cũng nghiêm túc, cậu chỉ tôi cách lừa bạn gái đến sống chung đi?”


Tiếng Khang Bất Dịch qua điện thoại cười lạnh, chậm rãi nói: “Không đáng thương thì đáng ghét, không thể nói chuyện nhẹ nhàng thì dùng thủ đoạn”

Trong lúc đang nóng lòng, nghe những cách Khang Bất Dịch chỉ dẫn Du Hiên Hạo cảm thấy vô cùng chí lý, chưa kể bản tính đàn ông thích chinh phục đối với những việc chiếm hữu theo ý mình càng kích thích. Có điều Du Hiên Hạo vẫn còn chút lý trí không vội vàng mà đợi sau khi Ái Ái thi xong mới bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Ba ngày thi rơi vào ba ngày cuối tuần, Khang Bất Dịch xin nghỉ thứ bảy phụ anh chị dọn đồ và nghỉ ngày chủ nhật để dọn đồ Du Uyên Nhi vào.

Sáng chủ nhật, Khang Bất Dịch mượn xe hơi của anh trai đưa Du Uyên Nhi đến trường thi xong liền trở lại nhà cô thu dọn hành lý.

Mẹ Du rất thoải mái, lúc Khang Bất Dịch chuẩn bị mang đồ đi bà còn cẩn thận dặn dò: “Hai đứa còn trẻ chưa tính đến chuyện tương lai thì phải chú ý một chút, nhỡ ngoài ý muốn lại phiền phức”

Khang Bất Dịch cười, dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh đáp: “Không giống như dì nghĩ đâu”

“Mắc cỡ làm gì, dì cũng từng trải qua rồi nên biết” Mẹ Du cười ngại thì thầm nhỏ.

Khang Bất Dịch cười không đáp, nói vài câu tạm biệt rồi ra về.

Ở nhà, Khang Bất Dịch hôm qua đã dọn lại căn phòng trống đối diện phòng anh trên lầu cho Du Uyên Nhi, anh mang hành lý của cô vào phòng sẵn tiện giúp cô mang quần áo treo vào tủ quần áo.

Hai hành lý cỡ to đầy kín đồ, sót lại cuối cùng trong hành lý thứ hai là một túi đen, lúc cầm trên tay không mềm như vải mà giống như những hộp nhỏ, Khang Bất Dịch trong chốc lát sinh ra tò mò mở ra xem, nhịp tim anh lập tức rơi lộp bộp khi nhìn thấy những thứ trong đó.

Khang Bất Dịch vội rút dây túi đen đóng lại, nhét vào tủ quần áo rồi bật dậy dọn dẹp hành lý rỗng. Trong đầu anh chỉ còn những hình ảnh anh vừa nhìn thấy, không rõ vì sao tim lại đập rất nhanh.

Xếp đồ cho Du Uyên Nhi xong Khang Bất Dịch xuống bếp rót nước đá uống, nhưng dù nước lạnh thế nào cũng không dập được cơn nóng đang dâng cao trong anh, tay cầm ly nước cũng bất giác rung lên đầy căng thẳng.


Khang Bất Dịch mất bình tĩnh vội tìm điện thoại gọi điện cho chị dâu, chuyện của con gái có lẽ chị dâu anh mới giải đáp được.

Đầu dây bên kia bắt máy, Khang Bất Dịch trực tiếp hỏi: “Chị, nếu trong hành lý con gái mang theo cái đó đến ở chung chổ bạn trai là có ý gì?”

“Cái đó?” Giọng Kim Mỹ có chút khó hiểu, bỗng thốt lên kinh ngạc: “Uyên Nhi mang theo?”

“Không phải, em hỏi giúp bạn” Khang Bất Dịch suýt lộ thân phận, vội vàng phủ nhận.

“Giả vờ làm gì, đã dọn đến sống chung còn bày đặt ngại. Con gái người ta đã bật đèn xanh như vậy thì một người con trai như em phải biết chủ động một chút, đừng có ở đó giữ giá rồi lại than trời”

Khang Bất Dịch cắn môi nhịn cười, tiếp tục học hỏi: “Vậy em phải làm gì?”

“Còn làm gì nữa, thăm dò xem cô ấy có muốn hay không, còn muốn biết chi tiết để chị gọi anh Di đến hướng dẫn”

Kim Mỹ thật sự gọi Khang Bất Di đến hướng dẫn Khang Bất Dịch làm "chuyện người lớn", Khang Bất Dịch lại chịu ngồi yên lắng nghe chăm chú đến từng chi tiết.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK