• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh mắt dịu dàng của Khang Bất Dịch ăn sâu trong tâm trí Du Uyên Nhi, cứ mỗi lần nhớ đến lại khiến trái tim cô nhói lên không rõ lý do, ngay cả trong những giấc mơ cô cũng nhìn thấy ánh mắt ấy cùng một gương mặt bị mờ không rõ chi tiết tổng thể. Thay vì vui mừng vì sắp nhớ lại chuyện gì đó, rất có thể là chuyện cùng Khang Bất Dịch năm xưa, Du Uyên Nhi lại luôn có cảm giác lo sợ.

Suốt những ngày thực hành bắn súng, kể cả khi bình thường chỉ cần nhìn thấy Khang Bất Dịch, tim Du Uyên Nhi lại đập mạnh rối lên không thể kiểm soát, thế nên cô chỉ còn có thể giữ khoảng cách nhất định với anh để cho bản thân từ từ thích ứng với những hiện tượng kỳ lạ của mình.

Khang Bất Dịch nhận ra được kể từ hôm ở buổi thực hành bắn súng đầu tiên, anh cũng không ngờ rằng một cái nhìn ở khoảng cách gần lại khiến Du Uyên Nhi bị dọa đến mức vạch ra ranh giới, cô không còn nhìn về phía anh, cũng chẳng hề nói cười tự nhiên với anh như lúc trước.

Theo ngày được phân công, mỗi lớp sẽ có nhiệm vụ đi thu hoạch thực phẩm ở vườn và cùng những người ở nhà ăn chuẩn bị bữa trưa và buổi tối cho tổng mười lớp.


Trên đường đi đến vườn của khu huấn luyện, Trư Mỹ Nhân hào hứng kể ra một loạt món ngon, đợi khi nào trở về nhà ăn cô sẽ tự tay nấu riêng, đang cao hứng bất chợt đề nghị: “Hay lát nữa lén giấu khoai tây, chúng ta làm snack mang về phòng tối ăn?”

“Được đấy, thế nào bé nhỏ?” Ái Ái phấn khích nhảy tưng tưng, vẫn không quên hỏi ý Du Uyên Nhi đi ở giữa.

Du Uyên Nhi khẽ thở dài một hơi, đáp: “Nhưng giờ mình chỉ thèm khoai lang nướng thôi”

“Thật là, có ai lại đi ăn khoai lang nướng vào mùa hè không?” Trư Mỹ Nhân lên tiếng cằn nhằn suốt đoạn đường còn lại.

Khang Bất Dịch đi cùng Lý Vũ Hàn ngay phía sau, anh lặng lẽ ghi nhận mong muốn của Du Uyên Nhi vào bụng.

Khu vườn rộng lớn bao la, một màu xanh tựa như cánh rừng, xen lẫn là những bông hoa và củ trái màu sắc, những hàng cây được dựng lên cho cây leo tạo thành những lối hầm nhỏ dẫn ra những mảnh đất lớn hơn phía sau, mọi người ùa nhau vào trong tham quan, trước khi bắt tay vào làm việc liền chụp lại vài tấm làm kỷ niệm.

Trư Mỹ Nhân đang loay hoay đào khoai tây bỗng thấp thoáng trong tầm mắt cảnh tượng không thể nào tin được, cô đứng thẳng người nhìn chằm chằm ở trên mảnh đất bên cạnh, vội lay tay Ái Ái thì thầm hỏi nhỏ: “Ái Ái, Uyên Nhi làm gì Khang Bất Dịch rồi?”

“Hả?” Ái Ái đang ngồi chổm nhiệt tình đào đất kiếm khoai tây, nghe Trư Mỹ Nhân nói liền đứng dậy cùng nhìn về một hướng, ở ngay mảnh đất kế bên, Khang Bất Dịch đang cùng một vài bạn nam khác cuốc đất nhổ khoai lang.

Ái Ái và Trư Mỹ Nhân lặng lẽ nhìn nhau khó tin, vội vàng chui vào lối nhỏ kéo Du Uyên Nhi đang hái mướp ra, nghiêm túc chỉ cho cô xem cảnh tượng kỳ lạ.


Du Uyên Nhi bất động dõi theo Khang Bất Dịch, so với những ngày đầu hoàn toàn tách biệt, nay anh đã cùng mọi người hợp tác, thậm chí còn nói chuyện với họ như những người bạn bình thường, dáng vẻ lạnh lùng xa cách cũng dần chuyển sang gần gũi.

Đúng lúc Lý Vũ Hàn bưng rổ cà rốt đi ngang, Ái Ái nhanh tay kéo anh lại, thận trọng hỏi: “Bất Dịch bị gì vậy?”

Lý Vũ Hàn thong thả đưa mắt nhìn Khang Bất Dịch rồi chợt nhìn về Du Uyên Nhi, nở một nụ cười ẩn ý: “Bạn gái người ta muốn ăn khoai lang thì người ta đào khoai lang, lạ lắm sao?”

Ba cặp mắt đồng loạt nhìn về Du Uyên Nhi, đầu cô hơi cúi, tầm mắt cũng hướng xuống đất, khóe môi dù kiềm chế thế nào cũng cong cao lên thẹn thùng.

“Các người muốn gì!!!”

Bỗng có một tiếng hét của nữ sinh vang lên, mọi người đổ dồn về khu vực phát ra tiếng hét vừa rồi, phía bên hông khu vườn lớp phó học tập Điền Văn cùng vài bạn nữ khác bị bốn năm nam sinh lớp khác trốn luyện tập đến trêu chọc. Nam sinh lớp Du Uyên Nhi ra mặt cảnh cáo bọn nam sinh kia, bọn họ không những không lo lắng mà còn cười bỡn cợt.

“Khốn kiếp, dám bắt nạt con gái lớp bà!” Ái Ái không nhịn được nữa kéo cao tay áo hùng hổ xông lên, được vài bước liền hoảng hồn quay ngược lại đứng cạnh Du Uyên Nhi.

Không gian chìm trong tĩnh lặng, Du Uyên Nhi kinh ngạc tròn mắt khi Khang Bất Dịch đến đứng trước những bạn nam cùng lớp, đối diện những tên nam sinh hống hách kia, anh ném chiếc xẻng xúc đất nhỏ trong tay một cách nhẹ nhàng nhưng mạnh đến mức lưỡi xẻng cắm sâu xuống mặt đất.

Những nam sinh kia định quay lưng bỏ chạy nhưng bị nam sinh lớp Du Uyên Nhi vây quanh chặn lối, biểu cảm lạnh lẽo bất cần trước đây lại hiện hữu trên gương mặt Khang Bất Dịch, anh bất mãn lên tiếng, cố ý để “ai đó” nghe thấy: “Đúng lúc lắm, tao cũng đang ngứa ngáy vì bạn gái ngó lơ, vậy nhân lúc này làm quen bạn mới một chút”


Trái tim Du Uyên Nhi đập loạn xạ khi nghe những gì Khang Bất Dịch nói, cô không nghĩ anh lại để ý nhiều đến như vậy, cô cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải giữ khoảng cách với anh, bởi cô không thể điều khiển được trái tim mình khi đối diện với anh.

Ngay khi Khang Bất Dịch nắm cổ áo một trong những nam sinh, anh vừa giơ nắm đấm lên, Du Uyên Nhi theo phản xạ lập tức thốt lên: “Bất Dịch!!!”

Nắm đấm của Khang Bất Dịch ngưng động giữa không trung, anh nhếch môi cười lạnh với tên nam sinh mặt cắt không còn giọt máu, bình thản nói: “Cầu nguyện đi, đến khi nào tao bị bạn gái ngó lơ lần nữa, tao nhất định sẽ đến tìm mày đàm đạo”

Khang Bất Dịch chậm rãi hạ tay buông cổ áo tên nam sinh ra, cậu ta không còn sức lực quỳ rạp xuống. Anh xoay người trở lại, dáng vẻ uy phong tỏa đầy khí chất, nói với những nam sinh cùng lớp: “Ngưng, lần tới tính chì lẫn lãi”

Những nam sinh cùng lớp không có ý kháng cự, ngược lại hoàn toàn tự nguyện làm theo lời Khang Bất Dịch nói. Trong mắt Du Uyên Nhi lúc này, Khang Bất Dịch đã thực sự trở thành một thành viên của lớp, không còn tách biệt, không còn bị mọi người xa lánh bởi cái danh “bạo lực” trước đây.

Khang Bất Dịch đi thẳng đến chổ Du Uyên Nhi, nắm lấy bàn tay cô kéo đi. Mọi người cũng giải tán tiếp tục công việc, Du Uyên Nhi ngẩng đầu nhìn Khang Bất Dịch, phát hiện trên gương mặt anh hiện lên nét cười khiến khóe môi cô cũng bất giác cong lên.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK