Thu xếp đồ xong Du Uyên Nhi vội về phòng thay đồ ngủ ra, buộc tóc gọn gàng, tẩy trang rồi chạy xuống nhà phụ Khang Bất Dịch.
Trong bếp, Khang Bất Dịch nấu vài món đơn giản rồi bày ra bàn ăn, đang định lên gọi Du Uyên Nhi thì cô đã xuống.
Suốt bữa ăn chỉ toàn nghe thấy tiếng của Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch lúc ở trong quân đội không có nhiều chuyện gì đặc biệt nhưng cô ở bên ngoài lại có rất nhiều chuyện xảy ra.
Đang nói hăng say lại thấy Khang Bất Dịch chỉ yên lặng ngồi ăn, Du Uyên Nhi lay tay anh trách móc: “Sao anh không nói?”
Khang Bất Dịch cười bất lực, khổ tâm đáp: “Anh đang nghe em nói”
“Dù vậy anh cũng phải tỏ ra là quan tâm chứ? Em nói em bị người ta theo đuổi, bị đồn là mẹ đơn thân, anh lại chẳng thèm phản ứng”
Khóe môi Khang Bất Dịch cong lên, chợt đưa ra lời đề nghị: “Vậy kết hôn rồi sinh một đứa, vừa không còn ai theo đuổi vừa có chồng có con, thế nào?”
Nghe Khang Bất Dịch nói, Du Uyên Nhi ngại ngùng cúi đầu, hai tay đặt trên đùi bấu ngón tay vào nhau bối rối, xấu hổ phản bác: “Ai nói em sẽ lấy anh?”
“Vậy thì thôi”
Khang Bất Dịch vừa giả vờ đổi ý thì bánh bao ủy khuất trên mặt Du Uyên Nhi lại hiện lên, anh cười cười nhẹ nhàng nói: “Lúc nãy anh Di gọi điện nói sẽ mời bố mẹ cùng đi ăn, còn dặn anh mời gia đình em đến cùng”
Nghe đến bố mẹ Khang cũng cùng nhau đi ăn nhưng Khang Bất Dịch lại không tỏ ra phản đối như trước kia, Du Uyên Nhi nửa mừng nửa lo hỏi: “Anh đồng ý sao?”
“Em phải đồng ý mới đúng”
“Em? Tại sao lại là em?” Du Uyên Nhi ngơ ngác hỏi.
Khang Bất Dịch buông đũa, xoay người đối diện Du Uyên Nhi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Bàn chuyện kết hôn”
Du Uyên Nhi sững sờ, cảm xúc trong lòng trở nên rối loạn, chuyện này đối với cô quá đường đột, cô muốn lấy anh nhưng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần trở thành một người vợ.
Qua một lúc Du Uyên Nhi vẫn bất động một chổ, Khang Bất Dịch khẽ cười đứng dậy ra khỏi bếp, vài phút sau trở lại ngồi xuống, đưa ra trước mặt cô một hộp nhỏ hình vuông nhỏ bọc vỏ nhung đỏ, anh mở nắp, cầu hôn theo cách giữ được giá: “Em gật đầu thì cái này lập tức thuộc quyền sở hữu của em”
Du Uyên Nhi kinh ngạc há hốc không thốt nên lời nhìn chiếc nhẫn trong hộp, Khang Bất Dịch từ sớm đã có chuẩn bị, nếu cô từ chối có khác gì gạt bỏ tình cảm của anh?
Trong lúc hoang mang, Du Uyên Nhi vẫn luôn giữ vững lập trường, nghiêm túc trình bày: “Bất Dịch, em thích anh là thật, muốn kết hôn cùng anh cũng là thật, nhưng em chưa từng có suy nghĩ ở bên cạnh anh vì vật chất mà anh có, chiếc nhẫn này anh cất đi, em sẽ không nhận đâu”
Ấn đường Khang Bất Dịch khẽ cau lại, sắc mặt trong chốc lát kém đi, giọng nói cũng trở nên mất bình tĩnh: “Ý của em bây giờ là không muốn kết hôn?”
Du Uyên Nhi lắc đầu phủ nhận, đầu hơi cúi xuống, e thẹn nói: “Nếu giờ anh cởi áo ra, em sẽ đồng ý”
Nét mặt Khang Bất Dịch cứng đờ, anh dám khẳng định Du Uyên Nhi anh biết giờ đây không chỉ háo sắc mà còn vô cùng lưu manh. Anh khẽ hắng giọng, đặt hộp nhẫn lên bàn, xoay người chổ khác túm cổ áo cao lên đề phòng cô.
Du Uyên Nhi bĩu môi không cam tâm khi Khang Bất Dịch lại “giữ mình” quá kỹ lưỡng. Anh bỗng đứng bật dậy bế cô lên, cô ngỡ ngàng thắc mắc: “Anh làm gì vậy?”
Khang Bất Dịch bế Du Uyên Nhi đi thẳng lên lầu, dáng vẻ cực kỳ kiêu hãnh đáp: “Anh chuẩn bị tinh thần xong rồi”
Du Uyên Nhi: “...”
Hơn sáu giờ tối, Khang Bất Dịch đánh thức Du Uyên Nhi dậy, cô gắt ngủ đẩy anh ra kéo chăn qua khỏi đầu, anh phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể kéo được cô xuống giường.
Trong suốt bữa ăn, Du Uyên Nhi chống cằm ngủ gục, trong khi mọi người đang náo nhiệt bàn chuyện kết hôn thì không chữ nào lọt vào tai cô, nếu bỗng bị hỏi “Có được không?”, “Thấy thế nào?” cô đều mù mịt gật đầu.
Kết thúc buổi tối, trở về nhà Du Uyên Nhi kích động về phòng nằm ngủ, Khang Bất Dịch khóa cửa tắt đèn nhà dưới rồi cũng lên phòng.
Lúc ở trong phòng Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch vô tình phát hiện trên bàn học của cô có hai quyển lịch để bàn đã được đánh dấu X đỏ kín từng ngày, ở quyển lịch mới nhất đúng ngày hôm nay lại là một hình trái tim vẽ bao quanh.
Khang Bất Dịch có chút xót xa, nghĩ đến mỗi ngày Du Uyên Nhi đều nhớ nhung anh, lúc tủi thân khóc cũng chỉ có một mình trong ngôi nhà này.
Ngẫm lại Khang Bất Dịch mới cảm thấy bản thân đã quá ích kỷ, chỉ vì muốn mau chóng thực hiện những kế hoạch của chính mình lại để Du Uyên Nhi chịu thiệt thòi.
Anh đến bên cạnh Du Uyên Nhi ngắm nhìn cô đang ngủ say, ngay từ những ngày đầu quyết định bắt đầu mối quan hệ hẹn hò với cô, anh đã biết mình chọn đúng người. Dù cô đã xinh đẹp hơn ngày trước nhưng vẫn một lòng một dạ chờ anh trở về, vẫn là một cô gái chỉ cần anh.
Danh Sách Chương: